"Cậu nên mau chóng tử tự coi như nhiệm vụ không thành đi. Nếu
không, cậu vác xác về cho bà ta mà không có đầu của tôi thì cậu cũng chết
thôi. Nhưng không chỉ cậu chết mà còn có bố mẹ, vợ con cậu nữa. Cho nên
tôi khuyên thật cậu."
Diệp Mi chậm rãi tiến về phía cửa sổ. Cô thản nhiên vận động cơ thể
do lâu ngày nằm giường mà trở nên cứng đơ.
"Tốt nhất cứ coi như là Dục Nam giết chết cậu đi. Còn vụ ám sát này
sẽ không bị phát hiện ra. Tôi sẽ lo hậu sự cho cậu đàng hoàng. Nếu Dục
Nam mà biết được thì tôi không cần nói cậu cũng hiểu."
Tên sát thủ im lặng từ nãy đến giờ bỗng bật cười khoái trá.
"Nếu tôi giết cô thì chẳng phải sẽ đơn giản hơn nhiều sao. Hậu sự của
cô thì chắc không đến phiên tôi lo."
Hắn ta liền dơ súng thẳng về phía Diệp Mi đang cách mình 3 mét. Cò
chưa kịp bóp, hắn ta đã ngã xuống. Cái xác xụi lơ nằm dưới đất. Diệp Mi
đứng đằng sau bẻ răng rắc ngón tay. Cô lâu ngày chưa giết người nên có vẻ
thao tác chưa ổn lắm. Cú bẻ cổ vừa rồi trông rất hoàn hảo nhưng chưa đủ
để làm vừa lòng cô.
Diệp Mi lấy điện thoại trên bàn của Dục Nam. Cô thoăn thoắt ấn mấy
số rồi ngồi trên giường nhìn Dục Nam chờ đầu dây bên kia nhấc máy.
"Quan đại, có gì mà nửa đêm nửa hôm gọi cho tôi."
"Mặc Ngộ, đến dọn xác. Các cậu canh trừng không cẩn thận gì cả.
Bọn chúnh đến dí súng vào đầu tôi rồi mà các cậu cũng chẳng biết. Vô tích
sự."
Diệp Mi tức giận ném thẳng điện thoại vào tường. Từng mảnh từng
mảnh rơi lả tả. Cô khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn vô định vào không