"Cháu có phải là Lâm tiểu thư của tập đoàn Lâm Đại thị, nổi tiếng là
xinh đẹp, thông minh không?"
Cô nhẹ nhàng đáp "Dạ" một tiếng, nở nụ cười thân thiện. Bà Hân thì
sướng rồ. Không ngờ Dục Nam lại tìm được một cô gái tốt như vậy. Quả
không hổ danh con trai bà mà.
"Nào, nào, mấy đứa đói chưa, vào đây mẹ chuẩn bị cơm trưa cho rồi."
Dục Nam và Diệp Mi bị Kì Hàn lôi xềnh xệch vào phòng ăn.
Phòng ăn to chắc bằng cả cái nhà 200m3. Chiếc bàn dài chải dọc từ
đầu đến cuối phòng. Bộ bàn ghế nạm vàng, sa hoa được sắp xếp cẩn thận.
Trên tường, những bức tranh thời Trung cổ đắt giá, mỗi bức phải lên đến 1
triệu $. Trần nhà pà một chiếc đèn Ý cổ vàng nhạt, những viên kim cương
lấp lánh trong ánh đèn. Sự tráng lệ đến nhức mắt.
Diệp Mi và Dục Nam ngồi cạnh nhau, đối diện là bà Quan.
"Gọi lão gia xuống đi."
Kì Hàn vui vẻ nói với cô giúp việc trong nhà. Sau khi gập người kính
cẩn, ngoan ngoan "Vâng ạ" một tiếng, cô giúp việc trẻ tuổi chỉ tầm 16 mau
chóng mất hút sau chiếc cửa gỗ Hy Lạp.
Bà Quan nhìn chằm chằm Diệp Mi khiến cô không khỏi xấu hổ mà cúi
xuống gầm bàn nhìn tay. Dục Nam cười khổ nhìn cô. Tay phải hắn cầm lấy
bàn tay bé nhỏ của cô. Ngón trỏ xoa nhẹ vào lòng bàn tay giúp Diệp Mi bớt
căng thẳng.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên đẹp lão bước vào phòng
ăn, ngồi lên chiếc ghế chủ trì. Ông liếc mắt đánh giá Diệp Mi một hồi. Cô
càng sợ hơn nhưng cũng nhớ ra phép tắc.