Những giọt lệ lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp. Dục Nam vẫn đứng im
lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp tèm lem nước mắt.
Cô đứng dậy, định quay về phòng thì một bàn tay to lớn níu kéo lại.
"Em nghĩ em có thể đi với mấy lời nói vô nghĩa ấy sao?"
Diệp Mi quay sang nhìn ánh mắt bùng lửa giận của hắn. Dục Nam,
hắn đúng là tên bệnh hoạn, vô liêm sỉ!!!
Hắn tóm cô lại, kéo thân thể mềm nhũn vào trong chiếc phòng. Dục
Nam nhanh nhẹn lấy ra bốn cái còng đinh. Hắn tóm cổ tay, cổ chân cô,
buộc lại vào giá giữa phòng. Trong khi đó, Diệp Mi vẫn không ngừng la
hét.
"Tên thần kinh, bạo dâm, thả tôi ra...anh là tên điên."
Xong xuôi, hắn ngẩng lên nhìn cô.
"Tôi điên, tôi khùng đấy thì sao hả. Em nghĩ em ngăn cản được tôi
sao?"
Hắn như gào lên nhưng từ cuối, cánh tay cầm hai vạt váy, kéo xoẹt
một phát. Chiếc váy rách làm đôi để lộ ra bầu ngực trắng to tròn không mặc
áo lót. Chiếc quần nhỏ bằng ren khêu gợi là mảnh vải cuối cùng.
Dục Nam cười tà ác. Hắn rút chiếc roi da cỡ lớn từ trên giá xuống.
Diệp Mi khóc nấc lên, vì thét nhiều quá mà cổ họng đau rát. Cô im lặng
nhưng tiếng nức nở vẫn chẳng dứt.
Dục Nam như con báo lớn, hùng vĩ, tung chiếc roi lên không trung rồi
phát thật mạnh xuống lưng Diệp Mi. Đau đớn đến tột cùng, cô thét chói tai
cho dù cổ họng gần như đã mất tiếng.