ra thì vẫn phải cười như vậy. Tôi luôn tạo cho chính mình những áp lực mà
có lẽ chẳng ai dại gì ôm lấy...
Có những đêm, chập chờn ba, bốn tiếng gì đấy rồi lại đi học, đi làm
trong cơn ngái ngủ. Tôi cứ bỏ mặc những nỗi đau, những vết thương hay sự
mệt mỏi của chính mình nhưng lại để tâm đến niềm đau của người khác.
Tôi luôn vì người khác mà đôi lúc bỏ qua luôn cả thời gian hiếm hoi dành
cho việc ngủ của mình chỉ để ngồi một chỗ, nhìn vào màn hình máy tính
sáng hắt trong đêm tối, đọc những dòng tâm sự của người ta. Tôi thậm chí
còn chẳng như những đứa con gái khác, không thích shopping, chẳng hay
sắm sửa quần áo, thậm chí tôi còn không thiết nghĩ đến việc sẽ yêu một ai
đó. Tôi bỏ bê chính mình rồi lao vào dòng đời hối hả ngoài kia.
Vậy đấy, nên đôi lúc tôi chỉ muốn xin lỗi chính mình. Xin lỗi vì cứ bắt
bản thân phải mạnh mẽ, phải gồng mình chống chọi với những nỗi đau về
thể xác lẫn tinh thần. Xin lỗi vì bắt bản thân phải cố gắng đủ điều trong khi
giới hạn của mỗi người luôn sẵn có. Xin lỗi vì chẳng có được một sự nghỉ
ngơi tử tế hay một giấc ngủ đủ sâu. Xin lỗi vì đã luôn quên đi bản thân. Xin
lỗi vì chưa bao giờ yêu thương chính mình tử tế. Xin lỗi vì tất cả những gì
đã qua...
Và xin lỗi, vì có lẽ, trong tương lai những điều lỗi lầm này vẫn sẽ còn
tiếp diễn. Xin lỗi nhé, tôi ơi.