Vậy nên tôi chẳng thể trách bất kỳ ai khi thế giới của họ bắt đầu rộng
lớn hơn, vì đó đơn giản là quy luật của cuộc sống. Chỉ cần họ còn tôn trọng
tôi, vậy là đủ.
Một đứa trẻ, khi mẹ nó bảo có em bé, nó sợ rằng ba mẹ sẽ thương đứa
em kia hơn, không còn thương nó nữa. Thế rồi nó buồn, nó trách ba mẹ nó,
nó bắt đầu không thích sự hiện hiện của em nó.
Thế nhưng, một ngày khi ba nó bảo: "Trái tim của ba mẹ sẽ chia đều
cho cả em và con", khi đó đứa trẻ lại bỏ qua tất cả và yêu thương đứa em ấy
nhiều hơn. Bạn bè cũng tương tự.
Khi một người bắt đầu thân với một ai đó khác, ta sẽ lo sợ người kia
quên đi mình, bắt đầu có cảm giác oán trách người kia và cả người mới ấy
nữa.
Thế nhưng, ta đâu biết rằng, với người kia ta vẫn còn quan trọng lắm,
vị trí của ta vẫn ở nguyên đấy, chỉ vì sự hoài nghi, thiếu tin tưởng và đôi
chút ích kỷ trẻ con muốn giữ lấy đồ vật của mình mà vô tình đẩy cả hai ra
xa nhau hơn.
Đôi khi, cuộc sống là phải chấp nhận, chấp nhận những điều vốn dĩ, và
sống hòa bình với nó.
Chẳng ai là cả thế giới của ai.
Ai cũng phải chấp nhận rằng mình dù có quan trọng với ai thì cũng chỉ
quan trọng ở một mức nào đó có thể trong phạm vi cho phép mà thôi.
Ai rồi cũng phải hiểu rằng, mình xem trọng họ, họ xem trọng mình
nhưng chúng ta không thể là cả thế giới hay toàn bộ bầu trời của đối
phương được. Chúng ta chỉ là một trong số chứ không thể chỉ là một. Thế
giới của một người không thể nào chỉ có ta và người đó.