Người ta bảo đi qua rồi mới biết quý trọng, chắc vậy mà thật sự là vậy.
Bước chân ra khỏi trường rồi, thời áo trắng đến trường ở lại phía sau rồi,
mới nhận ra thời gian đó chúng tôi lãng phí nó nhiều đến thế nào, không
biết quý trọng nó nhiều bao nhiêu.
Thời gian ba năm, nếu nghĩ nó rất dài cứ từ từ thôi thì khi nó vụt qua
trước mắt cũng chỉ có thể nhìn nó tiếc nuối, nhìn nó ân hận.
Chúng tôi ngày ấy là những đứa trẻ và cho đến bây giờ, nhiều năm qua
đi vẫn còn là những đứa trẻ, những đứa trẻ đang học cách lớn, học cách
trưởng thành, học cách tìm cho mình con đường đúng đắn, học cách đối
nhân xử thế.
Năm chúng tôi 18, mượn chong chóng gió, xoay tròn những kỷ niệm,
gửi lại mái trường ấy những hồi ức đẹp nhất về ba năm cấp ba của chúng
tôi, mỗi đứa một hướng rẽ tự mình đi.
Bây giờ, nhìn lại ngày ấy, nhìn lại thời gian qua, mỉm cười rồi bước
tiếp con đường hiện tại.
Nhiều năm về sau nữa, chúng tôi vẫn đi theo con đường của riêng
mình, vẫn sẽ cố gắng vững vàng trên đường đời, để một ngày nào đó đủ
vững vàng, đủ mạnh mẽ, chúng tôi sẽ lại về nơi ấy tìm kiếm những kỷ niệm
đã gửi gắm dưới mái trường mà chúng tôi cùng nhau trưởng thành.
Và gửi những người trẻ bây giờ vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường như
chúng tôi ngày ấy: Hãy trân trọng từng khoảnh khắc còn lại bên bạn bè,
trường lớp, dù thế nào cũng đừng lãng phí nó một cách vô ích, để khi nó
qua đi rồi mới ngậm ngùi oán trách chính mình, tiếc nuối muốn tìm lại.