ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 371

Trước khi đi, Trình Tuấn bỏ ít đồ lên một vài thi thể, sau đó, nhân lúc

mọi người không chú ý, dẫn Đàm Mạt tránh xa chỗ đó.

Cô ngồi trên xe anh ta, gương mặt vốn rất quen thuộc lại trở nên đặc

biệt xa cách.

Bầu trời chẳng biết lúc nào bắt đầu dầy đặc mây đen, không còn ánh

trăng, bóng đêm âm u vô biên bất tận ùa tới.

"Anh... Mấy năm nay... Đi đâu?" Giọng cô nghe qua ngập tràn sợ hãi.

Thân thủ của anh ta, đầu óc tỉnh táo, cùng sức phán đoán quả quyết.

Trình Tuấn nhếch miệng cười: "Sợ anh sao?"

Bàn tay Đàm Mạt trắng bệch.

Anh ta không lập tức trả lời câu hỏi của cô, ngược lại còn hỏi ngược

lại cô.

Cô ngồi thẳng dậy, muốn bình ổn tâm tình của mình, cô gằn giọng hỏi

lại: "Anh đã đi đâu?"

Cuối cùng, dưới sự bướng bỉnh của cô, anh ta buộc phải trả lời: "Đi

biến mình thành người bây giờ em thấy."

Khi anh ta nói không trông thấy ánh mắt Đàm Mạt lấp lánh ánh lệ.

Cô đã hiểu vì sao mỗi lần Trình Tuấn ở riêng với cô mới gọi cô là 'Mạt

Nhi'. Đó là anh ta muốn nói cho cô biết, khi đó anh ta chính là Trình Tuấn
của trước kia. Còn khi anh ta gọi cô là 'Cô Đàm' hoặc là 'Đàm Mạt', đó là
anh ta muốn thông báo với cô, anh ta không còn là Trình Tuấn ngày xưa.

Tim cô từ từ co rút đau đớn, nhiều năm như vậy, cô cho rằng chỉ có cô

thay đổi, giờ mới phát hiện, căn bản là cô không có tư cách nói những lời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.