ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 78

anh không tưởng tượng được cô lại không giận - nhưng anh nghĩ mình đủ
sức xử lý cơn giận ấy. Chính ý nghĩ cô có thể bị tổn thương mới khiến anh
khó chịu. Anh không muốn làm hại cô theo bất kỳ cách nào. Anh muốn
được ôm cô, làm tình với cô, trân trọng cô, chết tiệt! Anh không chịu nổi
việc đánh mất lòng tin của cô mà phải khó khăn lắm mới giành được, càng
không chịu nổi khi cô không còn cho anh những nụ cười chậm rãi và sự
bầu bạn lặng lẽ của mình. Anh chưa từng gặp người phụ nữ nào như Claire
không một ai vừa nhẹ nhàng lại vừa xa cách như cô. Anh không bao giờ
biết cô đang nghĩ gì, đằng sau đôi mắt sẫm màu kia ẩn chứa những giấc mơ
nào. Max vô cùng nhạy cảm trong vấn đề phụ nữ, chỉ có Claire luôn lẩn
tránh anh và mỗi nụ cười, mỗi ý nghĩ cô trao anh đều giống như một kho
báu, bởi nó giúp anh tiếp cận gần hơn tới người phụ nữ bí ẩn đằng sau vẻ
ngoài nhút nhát kia.

Lòng anh tràn ngập âu yếm khi nhìn cô. Cô thực sự kiệt sức rồi; nếu anh

đã không thể mang Claire lên giường thì tốt hơn nên để cô về với giường
của mình. Anh khẽ đánh thức cô, thích thú cách cô chớp đôi mắt màu đen
với anh đầy bối rối. Rồi cô nhận ra mình đang ở đâu và một màu đỏ lựng
trải khắp hai gò má.

“Tôi xin lỗi”, Claire nói, lúng túng đứng dậy. “Tôi không định ngủ

quên.”

“Đừng lo - em mệt mà. Bạn bè để làm gì nào? Đáng lẽ tôi để em ngủ trên

sofa, nhưng tôi nghĩ em sẽ thoải mái hơn khi ngủ trên giường của mình”.
Họ cùng đi ra tiền sảnh và anh cầm áo khoác cho cô. Anh không nói gì trên
chuyến xe về căn hộ của cô còn Claire thì quá buồn ngủ nên cũng không
muốn nói chuyện. Trời lại mưa, một màn mưa phùn từ từ làm ướt các con
phố và gió lạnh khiến cô chui sâu vào áo khoác.

Max kiểm tra căn hộ trong lúc cô đứng nhìn vì biết anh sẽ lại trưng ra cái

vẻ cao ngạo ấy nếu mình gợi ý là không cần phải làm thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.