ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 97

muốn ràng buộc Claire với mình trước khi cô phát hiện ra sự thật, thế
nhưng anh lại thấy do dự khác thường, sự tự tin vốn có đang nhạt dần. Nếu
bây giờ không phải thời điểm thích hợp thì sao? Nếu cô cự tuyệt anh thì
sao? Nếu cô rút lui hoàn toàn? Cả tình bạn của cô anh cũng không còn, và
anh ngạc nhiên khi nhận ra mình cần tình bạn ấy đến nhường nào, nó gần
sánh bằng ham muốn thể xác của anh đối với cô vậy. Anh muốn cô, cả tâm
trí và thể xác.

Claire che tay ngáp làm Max cười lớn, anh vươn tay ra mát xa vai cho

cô, đụng chạm nhẹ nhàng ấy cũng làm anh rung động vì khoái cảm. “Em
cần đi ngủ thôi. Sao em chưa bảo anh về?”

Claire co người và cuộn chân lên ghế, nhấp một ngụm cà phê một cách

sung sướng. Cảm giác ngồi đây và cùng uống cà phê với anh, nói những
câu chuyện không đầu không cuối thật thanh bình. Trái tim cô đang đập
một nhịp chậm rãi, nặng nề như mỗi lần cô ở gần anh trong giây phút này
cô thấy hạnh phúc. “Em thấy dễ chịu khi ở bên anh”, cô trả lời và biết là
mình đang nói dối. Mọi dây thần kinh của cô đều sống dậy và hòa điệu với
anh, sự gần gũi của anh tấn công vào mọi giác quan. Cô có thể ngửi thấy
anh, cảm nhận hơi ấm của anh, nhìn vào anh và da thịt cô nhức nhối mong
được lại gần anh hơn. Cô ngu ngốc làm sao khi yêu nhanh chóng đến thế,
nhiều đến thế, nhưng việc đó nằm ngoài tầm kiểm soát của cô và có lẽ ngay
từ lúc đầu đã như vậy rồi.

Max nắm tay Claire, gập ngón tay cô vào trong tay mình và chà ngón cái

lên lớp da mềm mại. “Claire”, anh nói bằng giọng rất khẽ khiến cô phải
nhìn vào mình. Đôi mắt cô là hai cái hố tối đen, yếu đuối và dịu dàng. “Tôi
muốn hôn em.”

Anh cảm nhận bàn tay Claire giật lại và phải siết chặt tay vừa đủ để giữ

cô lại. “Anh làm em sợ à?”, anh hỏi vẻ buồn cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.