ĐỪNG QUÊN ĐÊM NAY - Trang 102

Cô giáo Mạc cười :
- Trẻ con nghịch đất cát không sao cô ạ, chỉ sợ sắp đến giờ tan dạy, thầy
Triệu thấy là không bằng lòng.
Tử Thu nhìn bà Mạc đầy lòng cảm kích . Nhà ở cách âm kém, chắc rằng vợ
chồng cãi nhau có khi lọt đến tai hàng xóm . Đôi lần bực mình quá, nàng
cũng phàn nàn với cô giáo Mạc : Cổ Lôi cho rằng mình dạy học vất vả nuôi
bảo có hai mẹ con, cho nên Cổ Lôi hay bắt bẻ nàng về chuyện không dọn
dẹp nhà cửa không trông con cẩn thận,chính vì thế nên nàng càng ao ước
mình có công ăn việc làm.
Tử Thu nắm cánh tay Tiểu Đệ lôi về nhà :
- Nước đâu ra mà nhào đất thế hả ?
Thằng bé chưa đầy ba tuổi, nói năng chưa sõi, biết sai nên im thin thít .
Ngờ đâu cô bé hàng xóm chạy ra nói to :
- Nước đái đấy, cô ạ, cháu thấy nó đái vào đống cát ấy !
- Trời ơi . Tử Thu chỉ định tát nhẹ một cái, không ngờ quá tay, lại thêm
Tiểu Điệp làm lộ chân tướng, thằng bé xấu hổ, khóc òa lên.
Tử Thu nổi cáu và đánh thực sự.
Thấy thằng bé bị đòn, cô giáo Mạc khuyên giải Tử Thu :
- Con còn nhỏ giận nó làm gì ?
Tử Thu vẫn tức bực :
- Bác xem, không nghịch gì lại đi nghịch nước đái !
Thấy con gái đứng tựa cửa cười thú vị, cô trách :
- Tại con cả đấy !
- Chính mẹ ấy, mẹ đi gọi cô trước ! Bị con gái cãi lại, bà cười, mắng yêu
như đối với các nữ sinh nội trú :
- Đồ qủi.
Thấy Tiểu Điệp cười, Tử Thu nhận ra hai mẹ con bà Mạc rất giống nhau .
Nàng hỏi :
- Tiểu Điệp sao cháu không đi học ?
- Thầy không đến cô ạ, coi như nghỉ một tiết.
- Trong giờ tự học ở lớp cháu không nên tự tiện chạy ra ngoài, cháu ạ.
- Mọi người đi mua cái ăn ở canh tin, cháu không mang tiền theo, bụng thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.