ĐỪNG QUÊN ĐÊM NAY - Trang 106

ân hận đã lấy chồng quá sớm ! Nếu giờ vẫn còn ở nhà chú thím, việc nhận
điện đâu có đến nỗi khó khăn đến thế.
Tử Thu quay mặt đi, đang định ca cẩm vài câu, bỗng không thấy chồng
đâu, nàng kêu rầm lên :
- Ơ, anh Cổ Lô, thế là làm sao ? Anh Thiên Lập gọi điện nói gì, anh không
kể cho tôi nghe đã bỏ đi rồi.
- Anh ấy gọi điện để làm gì, làm sao tôi biết được ? - Cổ Lôi trả lời lạnh
lùng.
- Anh câm rồi hay sao mà không hỏi hộ một câu ?
- Hỏi làm gì ? Có can hệ gì đến tôi đâu...
Tử Thu đặt nhanh chảo thức ăn xuống, bắt ấm nước lên bếp rồi bỏ ra ngoài
cửa.
- Này, này cô đi đâu thế ?
Cổ Lôi thấy mặt nàng hầm hầm, vội gọi:
- Anh ấy bảo cô khoảng ba giờ chiều gọi điện cho anh ấy.
Nàng sực nhớ, đã hết giờ làm việc. Vì quá tức giận nàng quên khuấy đi.
Nàng đành quay về với khoảng trời nhỏ hẹp của mình - gian bếp dưới nhà.
Lúc bầy bát đũa, thấy nàng vẫn sát khí đằng đằng, Cổ Lôi thầm nghĩ, hai
người cùng cương lên thế, khó mà nuốt trôi bát cơm, anh chủ động dàn
hòa:
- Cô nhờ anh cô tìm việc làm phải không?
Tử Thu đang định không thèm trò chuyện với chồng, nghe câu hỏi, nàng
bỗng sững ra một lúc, nhưng vẫn lạnh lùng:
- Thì sao?
- Nói thật là tôi e cô tự đắc quá mà vênh mặt, cho nên chưa báo tin ngay.
Không kìm nổi Tử Thu hỏi chồng:
- Anh ấy đã kiếm được việc gì cho tôi đấy?
- Hình như giới thiệu cô đi khắc tượng cho một người nào đó.
- Anh ấy không nói là khắc cho ai ư?
- Anh ấy không nói, bảo rằng sẽ nói với cô.
Nàng nhìn giờ trên đồng hồ đeo ở tay chồng, tuy không nói ra, nàng vẫn
chưa hết oán trách Cổ Lôi. Giả dụ anh ta thông báo với nàng sớm hơn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.