ĐỪNG QUÊN ĐÊM NAY - Trang 117

thêm lo lắng hồi hộp. Nàng tưởng tượng ra một quý phụ già nua chậm
chạp, đeo đầy vàng ngọc đi ra, mụ nhìn nàng bằng cặp mắt diều hâu, hỏi
nàng bằng giọng khàn khàn: "Thế nào? Cô biết vẽ hay là điêu khắc? Nhưng
chớ có biến tôi thành một bà già xấu xí nhé!".
Thiên Lập trở lại phòng khách, Tử Thu bất giác đứng dậy. Thấy nàng có vẻ
bồn chồn anh xua tay:
- Đừng căng thẳng, không có gì đâu mà sợ.
Tử Thu ngượng vì lòng tự trọng bị thương tổn, nhưng vẫn cố cãi:
- Đâu nào, em thèm vào căng thẳng!
- Bà ấy không làm bộ làm tịch đâu, người rất hòa nhã, thế nào em cũng sẽ
mến bà ta.
Tử Thu uống ngụm nước giải khát do người ở đưa lên, nàng thấy lòng mình
nhẹ nhàng, dễ chịu hơn.
- Anh ơi, em nên xưng hô như thế nào nhỉ? Cũng gọi bà là an đệ ư?
Thiên Lập cười, môi hơi cong cong:
- Khi gặp rồi hẵng hay, tùy em.
Chờ đợi có mấy phút thôi, nhưng nàng cảm thấy thời gian dài đằng đẳng.
Bình thường rất ít khi có dịp gặp anh, nhẽ ra nàng nên tranh thủ nói chuyện
với anh, nhưng lúc này chả còn lòng dạ nào, hơn nữa không thể nói chuyện
về người khác trong lúc này, Tử Thu đành im lặng chờ đợi.
Khi Giai Lập xuất hiện, nàng không hề nghĩ đó là bà chủ, chờ mãi đến khi
Thiên Lập đứng dậy vẻ cung kính, cười nói:
- Xin chào an đệ.
Tử Thu giật mình, vội vàng đứng dậy, khi tay nàng trong tay Giai Lập,
nàng vẫn chưa tin ở mắt mình. Tử Thu không thể ngờ bà chủ trẻ thế kia và
phong độ khiến nàng thầm khâm phục. Bà ấy khuôn hình nhỏ nhắn, nhưng
phong thái tao nhã khiến ta cảm thấy bà ta cao hơn nhiều. Chỉ riêng cách
chơi màu trong trang phục, cũng đủ thấy bà chủ có khiếu thẫm mỹ cao. Áo
dài mầu cổ vịt, ngoài vận áo gilê cùng màu bó sát người, trên áo có thêu
hoa tiết đơn sơ mầu hồng, đôi dép lê cũng màu hồng, dáng giầy nhẹ nhõm,
trên tay đeo một chiếc nhẫn mặt đá màu xanh cổ vịt. Ôi nước hoa bà dùng
mới dễ chịu làm sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.