ĐỪNG QUÊN ĐÊM NAY - Trang 123

- Chưa mẹ ạ, sau này con sẽ đến. - Do dự một lúc Thiên Nhu hỏi - thầy
Triệu, con nên xưng hô như thế nào nhỉ?
- Gọi cô ấy là nghệ sĩ, cô ấy thích nhất.
- Mẹ Ơi, tại sao bỗng dưng mẹ nghĩ ra việc khắc tượng hả mẹ?
- Vui vui thôi mà! - Giai Lập trả lời cho xong chuyện.
- Hồi ở Manila có một nhà điêu khắc muốn khắc tượng cho mẹ, tại sao hồi
ấy mẹ không chịu?
Giai Lập sửng sốt về trí nhớ Thiên Nhụ Đúng là ở Philippin có người muốn
khắc tượng cho nàng, nhưng nàng không có hào hứng. Khắc gỗ là nghệ
thuật thủ công rất thịnh hành ở Philippin.
Tất nhiên nàng không thể trả lời vì không có hào hứng, không thì con gái sẽ
tra hỏi mãi không thôi:
- Hồi ở Manila mẹ bận quá.
- Bây giờ mẹ vẫn bận cơ mà, chắc là anh Lê tiến cử em mình nên mẹ nể
chứ gì. Nếu là người khác chưa chắc mẹ đã chịu để khắc tượng đâu, mẹ
nhỉ?
Thiên Nhu nói một cách vô tư, nhưng tỏ ra con bé thông minh, nó nói đúng,
nhưng Giai Lập vẫn chối:
- Mẹ không định khắc tượng, nhưng hai năm nay mẹ có ý định cho vẽ chân
dung. Rất nhiều việc nên làm khi mình còn trẻ. Con biết đấy, đàn bà chóng
già, cũng nên nhân lúc còn trẻ làm một cái gì đó để về già có thể nhớ lại lúc
tuổi trẻ của mình.
- Thế mẹ cho vẽ một bức sơn dầu to, treo ngay trong phòng khách, như một
bà hoàng hậu, oai biết bao! Khắc tượng bằng gỗ hay ho gì đâu?
- Đó cũng là một loại hình nghệ thuật con ạ. - Giai Lập trả lời một cách
thận trọng, tất nhiên nàng không tiện nói đó là ý Thiên Lập vì anh muốn để
Tử Thu khắc thử tượng trước.
Khắc gỗ hay vẽ sơn dầu, nói đúng ra không phải vì nàng mà chính là vì
Thiên Lập.
Lúc đầu Thiên Lập kể chuyện Tử Thu cần có việc làm, sau đó mới nhận xét
đường nét của nàng hợp với nghệ thuật điêu khắc.
Giai Lập ưng thuận ngaỵ Như vậy có thể giúp đỡ Tử Thu, cũng tức là giúp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.