Kể ra, nàng cũng khá bận, cho nên phòng ngủ lúc nào cũng bừa bãi. Người
đàn bà trước khi ra khỏi nhà, các thứ rối bời, đến lúc trở về, người mệt
nhoài chả thiết thu dọn nữa. Vả lại, Giai Lập lớn lên trong sự nuông chiều,
cho nên có hơi biếng nhác một chút. Kia, như một việc làm chỉ tiện tay thôi
như đóng ngăn kéo tủ chẳng hạn, vậy mà nàng cũng không chịu nhắc tay
ngọc lên một chút.
Vừa định đóng ngăn kéo thì Giai Lập từ trong buồng tắm ra. Nàng mặc áo
ngủ bằng voan màu mỡ gà, bóng nàng hiện lên trong gương đầy vẻ quyến
rũ, nhưng Đại Nhạc không chút để ý, chỉ nhìn chăm chăm một vật trong
ngăn kéo.
- Từ đâu em có tấm danh thiếp này nhỉ? - Giai Lập ghé mắt vào, thì ra danh
thiếp của chàng trai nàng gặp trong tiệc rượu. Qua thái độ, nàng hiểu ngay
đó là một người không đáng cho Đại Nhạc để mắt tới.
- Chính cậu ta đưa cho em còn bảo rằng hôm nào sẽ đến thăm vợ chồng
mình, anh ạ.
Như không nghe thấy nàng nói gì, anh lấy tay búng tấm danh thiếp một cái
như vứt một phế vật. Anh định búng vào ngăn kéo, do lơ đễnh tấm danh
thiếp rơi tọt xuống sàn.
Đại Nhạc đi treo áo, Giai Lập chải tóc trước gương, không thèm nhặt tấm
danh thiếp lên.
Hai vợ chồng trao đổi vài ba câu chuyện về ván bài, tiệc rượu. Khi Đại
Nhạc đi vào phòng tắm, Giai Lập đứng lên rời khỏi tủ hóa trang, chân dẫm
lên danh thiếp, nàng nhìn xuống chứ không nhặt lên. Nàng hỏi:
- Anh có quen cậu ta không? Cậu Lê Thiên Lập ấy mà.
Đại Nhạc ừ hữ, trả lời nhạt nhẽo:
- Hắn sẽ về làm dưới trướng anh.
Đại Nhạc đi tắm, nàng xếp quần áo, nhớ lại câu chuyện thị phi của bà
Phùng, nàng mỉm cười một mình. Suy cho cùng lời bà Phùng cũng có cái lý
của nó.
Vô tình chân nàng lại dẫm lên tấm danh thiếp lần nữa nhưng nàng không để
ý.
Sau đó, đầy tớ dọn dẹp phòng ngủ, quét luôn tấm danh thiếp Lê Thiên Lập