ĐỪNG QUÊN ĐÊM NAY - Trang 209

tắt máy truyền hình, hai tay xoa vào nhau hỏi:
- Thưa ngài vụ trưởng, ngài có uống gì không ạ?
Đại Nhạc nhìn Tử Thu, nàng lắc đầu, chàng trả lời:
- Thôi thì trà cũng được.
Cốt để đuổi mụ đi khỏi nơi này, Đại Nhạc quay lại hỏi Tử Thu:
- Em thấy chỗ này thế nào, em yêu?
- Em nói cảm tưởng ra, liệu anh có giận em không đây?
- Làm sao anh giận? Có phải nhà của anh đâu, anh chẳng qua đến mượn
chỗ cho hai chúng mình thôi.
- Rất hào hoa, xem ra đắp vô khối tiền vào đây, nhưng thẩm mỹ khá tầm
thường, anh ạ.
- Em phán hoàn toàn chính xác!
Đại Nhạc đến bên công tắc điều chỉnh ánh sáng đèn điện:
- Ông chủ công ty rất giầu có, nhưng đúng như em nói, thiếu thẩm mỹ. Anh
mong rằng tương lai, chúng mình sẽ thiết kế một toà lâu đài riêng, tầng trên
bốn bề đều có cửa chớp để làm phòng vẽ của em.
Bàn tay nàng nằm trong bàn tay mềm mại, đang vuốt ve nhẹ nhàng của Đại
Nhạc, tâm hồn nàng đựơc chàng dẫn vào một khung cảnh tuyệt đẹp, nhưng
nàng không khỏi nghi hoặc khả năng hiện thực của nó, nàng hỏi lắp bắp:
- Có thể thế không, anh?
- trên đời này không có việc gì không thực hiện được, miễn là chúng mình
cố gắng, em ạ.
Mụ quản gia bưng trà lên, hai mắt nhìn xuống sàn một cách biết điều.
Trước khi rút lui mụ nói:
- Phòng trên gác đã mở sẵn rồi, thưa, ngài cần gì cứ gọi điện báo cho tôi.
Đại Nhạc gật đầu, chờ khi mụ đi khuất:
- Em đừng sợ, cả đời mụ chỉ ở đây, không liên hệ gì với thành phố, mụ
cũng không biết em là ai đâu, em yêu ạ.
- Anh không sợ bà ta biết chuyện hay sao?
- Những người như mụ đã quen hết mọi sự, chả lấy làm điều đâu, em yên
tâm.
Nghĩ đến đời tư của Đại Nhạc trước đây, Tử Thu không khỏi giật mình,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.