ĐỪNG QUÊN ĐÊM NAY - Trang 252

Thiên Uy bỗng tìm thấy hình ảnh của Tiểu Điệp trên khuôn mặt già nua
kia, ngay giọng nói hai người cũng rất giống nhau, chỉ khác ở chỗ giọng nói
của Tiểu Điệp choang choang như thách thức, còn goi.ng bà đầy vẻ bi
thương, bất lực. Thiên Uy vốn đã lo sợ, nay càng nhút nhát hơn, trong lúc
bần cùng bỗng nảy trí khôn, cậu trả lời tự nhiên:
- Cháu muốn tìm chị Lê ạ.
- Chị Lê ư? - Bà càng thêm xoi mói - Cháu họ gì?
- Dạ thưa, cháu họ Trương ạ.
- Chính cháu là... ?
Thiên Uy hoảng hồn vì câu hỏi cụt lủn. Cậu không hiểu ý bà ta ra sao, cậu
cố tự trấn tĩnh, nếu không cậu sẽ co cẳng chạy. Dù sao Thiên Uy cũng vẫn
là đứa trẻ con.
Trong lúc lúng túng, cậu bỗng đổi ý rút lui biến thành xung trận. Cậu kêu
to:
- Chị Lê ơi!
- Chị Lê đi vắng. - Đôi mắt Mộng Nhược vẫn bám chặt lấy cậu, cho tới khi
cậu quay đi bà mới nói tiếp - Tiểu Điệp cũng đi vắng.
Thiên Uy cảm thấy cô độc, ngoài cách bỏ chạy không còn cách nào hơn.
Cậu vội vàng bước đi, bỗng nghe sau lưng có tiếng hỏi:
- Cháu vào nhà ngồi chờ một tý chăng?
Cậu ngoái lại nhìn bà. Giọng nói dịu dàng có vẻ bà xem cậu như một vị
khách thật sự, vì thế cậu trả lời một cách lễ độ:
- Dạ, cháu xin cám ơn, xin lỗi, cháu chưa biết họ bác ạ?
Nụ cười buồn bã lại hiện ra trên gương mặt gầy khô:
- Cô là mẹ Tiểu Điệp mà.
Thiên Uy đã đoán từ trước, câu trả lời không làm cậu ngạc nhiên. Dù thái
độ bà không hề có vẻ thù địch, cậu vẫn thấy căng thẳng. Không để bà kịp
hỏi thêm gì, cậu vội chào.
- Cháu xin chào bác Phùng ạ.
- Chào cháu. - Mộng Nhược vội vàng nói thêm - Tiểu Điệp không ở nhà
cháu ư?
- Dạ không ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.