ĐỪNG QUÊN ĐÊM NAY - Trang 267

đời người khác.
Tử Thu cố giữ thái độ bình thản khi về tới nhà, kỳ tình lòng nàng rối như tơ
vò. Nhà vắng tanh, Cổ Lôi đi dạy, Tiểu Đệ đi mẫu giáo, nàng cảm thấy tâm
hồn nhẹ nhõm hơn. Thường thường nàng nhân lúc vắng vẻ, nhàn rỗi để
khắc tượng. Tử Thu dự định hoàn thành xong năm mươi tác phẩm, nàng sẽ
tổ chức cuộc triển lãm, vả lại người ta cũng khuyến khích động viên nàng
như vậy. Hôm nay, với tâm trạng đầy thất vọng về Đại Nhạc, dẫn tới tâm
trạng thất vọng đối với cả thế giới này, vậy thì lao động nghệ thuật còn có ý
nghĩa gì nữa, cho nên nàng không sao cầm nổi con dao khắc.
Mạc Mộng Nhược đi vào nhà lúc nào Tử Thu cũng không hay, nàng bỗng
nghe có người hỏi:
- Cô Tử Thu về rồi ư?
Tử Thu như bừng tỉnh giấc mơ, mặc dù lúc này không thích đón khách lúc
nào, nàng vẫn phải cố gượng tươi cười trả lời:
- Mời bác vào nhà chơi!
Tất nhiên Mộng Nhược không hề hiểu tâm trạng Tử Thu lúc này, bà vừa đi
vào vừa nói:
- Vừa rồi người đưa thư đem một tấm bưu thiếp tới đây, từ Nhật gởi về cô
ạ. Sợ trẻ con nhặt mất, tôi mang tới cho cô.
Nghe nói từ Nhật gửi về, Tử Thu giật mình, miệng nói tay giật ngay lấy
tấm bưu thiếp.
Trước cặp mắt nhìn đăm đăm, Tử Thu đành trả lời mập mờ:
- À, của một người bạn học cũ.
- Trên bưu thiếp không viết gì cả, chắc là người bạn rất thân.
Mộng Nhược nói vậy, tuy không hỏi thêm, song câu nói có ý nghĩa sâu xạ
Tử Thu không biết nên trả lời như thế nào, nàng vờ như không nghe thấy.
Bây giờ, Tử Thu càng ao ước được ngồi cô độc một mình, không phải nàng
đau khổ, trái lại vì đang vui. Mặc dù trên bưu ảnh không viết gì, nhưng chỉ
mấy chữ tiếng Anh kia nàng đọc được bao tình ý của Đại Nhạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.