ĐỪNG QUÊN ĐÊM NAY - Trang 291

gì.
- Mẹ anh khác, mẹ em khác.
- Khác làm sao?
Thiên Uy im lặng một lúc, cậu không thể trả lời thẳng:
- Mặc dù chỉ gặp mẹ em có một thoáng, nhưng anh có ấn tượgn rất tốt về
bà.
- Bà chả hung dữ với anh là gì? Thế mà anh vẫn có ấn tượng tốt?
- Anh có nói mẹ em hung dữ đâu.
- Nhưng anh chả kể rằng bà tra hỏi anh, làm anh rất sợ, đã sợ thì còn gì là
ấn tượng tốt?
- Chẳng qua vì anh chột dạ, nhưnh anh không trách bà được. Ấn tượng tốt
bởi vì anh cảm thấy bà giống một người mẹ.
- Chả nhẽ mẹ anh không giống người mẹ hay sao? Anh không biết đấy chứ,
em đến là thèm muốn được như anh và Thiên Nhu, bà mẹ vừa đẹp lại vừa
trẻ.
Bóng lá cây phủ trùm lên gương mặt Thiên Uy, khi Tiểu Điệp ngẩng lên
nhìn, sắc mặt cậu ảm đạm hẳn. Tất nhiên Tiểu Điệp không thể ngờ rằng câu
chuyện đó khiến cậu nhớ lại một kỷ niệm không vui. Kỷ niệm đó tuy đáng
sợ, nhưng có phần nào gây kích thích, Thiên Uy bỗng dừng lại, ôm chặt
Tiểu Điệp vào lòng. Trái tim Tiểu Điệp đập rộn rã...
Tiểu Điệp tìm cách đẩy ra, nhưng vô ích, cuối cùng cô nghĩ ra một kế, vờ
hốt hoảng kêu lên.
- Kìa, có người đến.
Thiên Uy vội buông tay ra. Khi nhìn xung quanh mới biết Tiểu Điệp lừa
mình. Đằng trước đằng sau con đường vắng lạnh, xa xa trên chiếc ghế đá,
một cặp bóng đen cũng đang chồng lên nhau, họ đang mải tình tức nên chả
để ý gì hai đứa.
- Anh điên hay sao đấy? - Tiểu Điệp thở hắt ra vẻ trách móc.
- Bấy lâu nay anh vẫn tỏ ra nho nhã cơ mà?
Thiên Uy cúi đầu, che dấu thần sắc xấu hổ của mình, nói lúng túng:
- Anh cũng không biết nữa, có lẽ vì anh yêu em quá.
- Em đâu có đáng? Em có phải người thiếu nữ đó đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.