ĐỪNG QUÊN ĐÊM NAY - Trang 34

mệt mỏi, anh không hỏi thêm câu nào, Giai Lập bảo :
- Sao anh không hỏi xem ai dẫn chúng nó đi nhỉ ?
- Ai đấy ? - Đại Nhạc cúi ngồi xuống cởi giây giầy một cách vất vả, câu hỏi
nhạt nhẽo, gọn lỏn.
- Lê Thiên Lập đấy, đúng là con người dễ chan hòa, anh ta khiến được hai
anh em chúng nó chịu cùng đi chơi không phải dễ dàng đâu, anh ạ.
Đại Nhạc đá giầy sang một bên, thở hắt ra rồi buông lỏng chân tay trên di -
vãng :
- Chuyện, đi xem phim cơ mà.
- Nhưng chúng vừa cãi nhau xong anh ạ.
- Bọn trẻ cãi nhau đấy rồi làm lành nhau đấy, em băn khoăn làm gì cho mệt
?
Giai Lập ngồi sát cạnh, anh đưa tay vỗ nhẹ lên đùi nàng, mắt nhắm lại, như
đang tận hưởng niềm hạnh phúc đầm ấm của tình vợ chồng.
Bỗng Giai Lập bật cười.
- Em cười gì đấy ? - Đại Nhạc cố mở mắt ra nhìn nàng giọng nói có vẻ mơ
màng.
- Hai anh em chúng nó gọi Lê Thiên Lập bằng anh ngọt sớt.
Mắt chàng vẫn nhắm, tay tiếp tục vỗ về nàng, động tác ngày càng nhẹ và
chậm dần.
Giai Lập vẫn giương to đôi mắt hồi tưởng.
Nàng lại bật cười một tiếng to hơn, nhưng chàng im lặng.
Lúc sau nàng hỏi :
- Anh đoán xem cậu ta gọi em bằng gì ?
Im lặng.
Giai Lập ngoảnh lại nhìn chồng với nụ cười thú vị, bỗng nét cười cứng đơ
trên gương mặt nàng.
Thì ra chàng đã ngủ.
Lúc đầu, nàng thấy khó chịu vì bị bỏ rơi, thậm chí cảm thấy tủi thân . Tuy
không còn thời yêu đương lúc trẻ, nhưng không mấy khi có được phút yên
tĩnh như thế này, vợ chồng ngồi tựa vào nhau trò chuyện, hả chẳng nên thơ
lắm ư ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.