ĐỪNG QUÊN ĐÊM NAY - Trang 79

QUỲNH DAO

Đừng Quên Đêm Nay

(Nguyên tác: Biệt Vọng Kim Tiêu)

Chương 17

Về tới nhà, việc đầu tiên là gọi điện. Máy điện thoại đặt trên cái giá hình
tam giác ở góc tường. Danh bạ điện thoại treo ở then ngang của giá, Lê
Thiên Lập đã thuộc làu số, không cần phải suy nghĩ, chàng đã có thể quay
ngay.
Đứng trước máy, lòng do dự một lúc: nhỡ người cầm ống nghe không phải
Giai Lập thì làm thế nào? Giờ này bọn người ở có thể nhận điện, và chúng
nhận ra giọng anh, gọi điện luôn như vậy có khi không được hay cho lắm.
Nhưng đã sao? Đại Nhạc trước lúc đi có dặn anh chăm sóc gia đình mình
cơ mà. Tại sao anh phải giật mình?
Nghe đầu giây bên kia có tiếng chuông reo, chàng nín thở và tự đánh đố:
Nếu như Giai Lập nhận điện, chứng tỏ nàng yêu mình.
Chuông reo lần thứ hai, giọng nói Giai Lập vang lên đầu giây bên kia.
Thiên Lập sướng rơn lên, vì chuông chưa reo đến lần thứ ba nàng đã có mặt
bên máy. Anh như nhìn thấy nàng hấp tấp chạy đến, vội vàng cầm ống
nghe.
- Chào an đệ.
- Chào anh.
Nghe giọng nói lạnh lùng, chàng không khỏi băn khoăn: chẳng hiểu nàng
cố tình hay không bằng lòng với cách xưng hổ Chẳng qua buột mồm vì thói
quen, chỉ khi nào hai người nói chuyện riêng với nhau chàng mới có thể
xưng hô thoải mái được. Chàng vẫn ngại khi nói chuyện bằng điện thoại,
rất có thể bị người ngoài nghe lỏm được.
- Giai Lập em đang làm gì đấy? Hình như đang buồn phải không?
- Anh có kính viễn vọng chăng? - Nàng cười một cách miễn cưỡng.
- Có, trái tim tôi là kính viễn vọng, có thể nhìn rõ nhất cử nhất động, lời ăn
tiếng nói của em.
- Anh có đoán được Giai Lập đang buồn về cái gì không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.