ĐỨNG VỮNG ĐẾN CÙNG - Trang 10

1.

Chiếc “Em-ca” màu đen, như càng đen thêm sau cơn giông đột ngột ập

đến, đang bon bon trên đại lộ Nép-xki loang loáng nước. Những người qua
đường chắc không ai để ý vì trông nó chẳng khác gì những chiếc xe cùng
loại, họa chăng chỉ có những chiến sĩ cảnh sát trực trên đường là biết và
lặng lẽ đưa mắt nhìn theo. Họ biết rõ đây là xe của Phó cục trưởng Cục An
ninh Nhà nước tỉnh Lê-nin-grát, trung tá Tê-lê-va-rốp.

Trung tá Ni-cô-lai Ga-vri-lô-vích Tê-lê-va-rốp có thân hình mập khỏe,

trán cao, dáng dấp và phong thái đường hoàng, yên lặng ngồi dựa vào thành
ghế sau người lái, hai ngón tay vân vê điếu thuốc lá nhưng vẫn do dự chưa
muốn châm lửa. Mặc dù đang rất thèm, nhưng vẫn cố ghìm lại vì đây là
điếu cuối cùng trong số nửa bao mà ông tự quy định cho mình được hút
trong cả một ngày đêm. Mới ít lâu trước đây thôi, ông còn hút thả cửa
không kể bao nhiêu điếu, chả cần để ý sẽ tác hại tới tim phổi ra sao. Ông
hút mà không hề suy nghĩ gì, vì cũng như tất cả những người khỏe mạnh
khác, cho đến khi tim có vấn đề buộc phải vào bệnh viện ông mới quan
tâm.

Ông phải nằm điều trị từ đầu mùa xuân cho tới tận cuối tháng Năm mới

được ra viện. Các bác sĩ, như Tê-lê-va-rốp thường nói đua, đã làm một
cuộc “đại tu cho ông, chỉ còn thiếu một việc thay thế bộ phận liên hợp
chính”. Họ cũng đã dứt khoát khuyên ông đình chỉ ngay “cuộc thi đua thầm
lặng với cái ống khói của nhà máy Ki-rốp, đừng cho phun ra những khối
lượng khói lớn”.

Tay vân vê điếu thuốc lá đang tỏa mùi thơm dễ chịu, Tê-lê-va-rốp liền

bóp nát nó và vứt qua cửa xe, húng hắng ho vài tiếng. Ông quyết tấm
không sờ vào hộp thuốc lá trong túi áo nữa.

-Này, anh Xê-nhi-a, chậm lắm là vài tháng tới anh sẽ thấy tôi bỏ thuốc lá

hẳn và lúc ấy sẽ treo tấm biển con trước cửa phòng làm việc: “Không hút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.