ĐỨNG VỮNG ĐẾN CÙNG - Trang 106

1.

Đại đội phòng không đang đào hầm. Mệt nhoài sau một đêm hành quân,

nhưng những nhát xẻng của họ vẫn cắm sâu vào mặt đất và hất tung đi khá
xa. Mồ hôi đẫm áo. Mặt mày ai nấy đều bóng nhẫy. Mặt trời lại không
thương tiếc hắt ánh nắng gay gắt thiêu đốt họ.

-Chà, giá được một tý mây mỏng nhỉ.-Xô-tê-ni-cốp, mình đẫm mồ hôi,

vừa hất tảng đất lên bờ cao vừa nói.-Nóng thế này thì đến héo khô mất thôi.

-Thôi, đào đi!
Buổi sáng hôm ấy Ô-vru-chin nhận được lệnh: tiến lên phía trước, tổ

chức trận địa bảo vệ quốc lộ Lê-nin-grát, chống trả các cuộc đánh phá của
không quân địch vào các đơn vị của sư đoàn bộ binh ở tuyến hai phải hành
quân gấp ban ngày từ Đu-bô-nô-vích, tới Lu-ga theo mệnh lệnh của bộ chỉ
huy mặt trận Tây Bắc.

Mệnh lệnh rõ ràng và trung úy Ô-vru-chin hiểu được ý nghĩa của nó là:

quân ta đang rút lui… Trung tá đánh dấu vào bản đồ vị trí đại đội phải tập
kết và thông báo thêm:

Mặt trận sẽ cố giữ vững… nếu bọn Đức chọc thủng được tuyến phòng

thủ thì, không loại trừ khả năng là các anh sẽ phải chọi với xe tăng của
chúng. Vì vậy đồng chí trung úy ạ, phải đào hào sâu vào.

Mệnh lệnh nào cũng là mệnh lệnh, và trong hoàn cảnh nào cũng phải thi

hành nó. Trước đây mấy ngày trung úy Ô-vru-chin chỉ ước mong có một
điều: được rơi vào khu vực nguy hiểm nhất, nóng bỏng nhất để có dịp tỏ rõ
bản lĩnh của mình. Anh ước mơ được rơi vào hoàn cảnh tác chiến độc lập
để anh có thể tự xử trí, tự quyết định cách đối phó không cần sự giúp đỡ
của ai cả. Và giờ đây có vẻ như cái hoàn cảnh đó đã đến thì Ô-vru-chin lại
cảm thấy hơi lo lắng. Anh hơi ghen tị với chiến sĩ của mình. Họ vẫn thoải
mái, tự nhiên, vui vẻ vừa chuyện trò vừa khẩn trương đào đất. Cái không
khí lao động khẩn trương này đã làm tan biến đi sự do dự và nghi ngại. Cần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.