việc bây giờ tôi thích em mà làm quá, Chu Tự Hàn tôi không có nhiều kiên
nhẫn để chơi với em đâu."
Sở Dĩnh bật cười, đây mới là Chu Tự hàn, sự dịu dàng thắm thiết vừa
rồi chỉ là giả tạo: "Chu tổng, có phải có được phụ nữ quá dễ dàng, tình sử
quá huy hoàng, khiến ngài mất đi sức phán đoán rồi, tôi nhớ, tôi đã nói rất
rõ ràng, tôi không có thời gian chơi đùa với đường đường Chu đại tổng
ngài, ban đầu chúng ta đã thỏa thuận rõ, tôi đến Tinh Huy để thực hiện cam
kết, không bao gồm gì khác, thiết nghĩ Chu tổng không thiếu gì phụ nữ, nên
đừng có lãng phí thời gian với tôi.
Lời nói của Sở Dĩnh vô cùng chặt chẽ, làm mặt Chu Tự Hàn đỏ bừng
rất khó coi, anh giật lấy cánh tay cô lạnh lùng nói: " Sở Dĩnh, tôi nói lại lần
nữa, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, cô xác định không định ở bên tôi? Tôi cho
cô thêm một cơ hội..." Sở Dĩnh cau mày hất thẳng anh ra: "Tôi chưa bao
giờ nghĩ sẽ có quan hệ gì với anh."
Ánh mắt Chu Tự Hàn gần như muốn phun ra lửa: "Không ư. Sở Dĩnh,
chắc chưa quên chúng ta đã ở bên nhau hơn 1 năm chứ."
Sở Dĩnh nhìn hắn châm chọc: "Chu tổng, không cần tôi phải nhắc nhở
ngài, nếu tính như vậy, ngài không biết có bao nhiêu phụ nữ, trong một
năm đó, ngài đồng thời có mấy người phụ nữ, tôi nhớ ngài rõ hơn tôi,
chẳng qua tôi chỉ là kẻ lấp chỗ trống, ngài hứng lên thì gọi tới, xong việc
thì đuổi đi, ngài trả tiền, tôi phục vụ ngủ, chỉ là một cuộc giao dịch, tôi vẫn
nhớ, cuối cùng Chu tổng quăng tôi mất dạng như một cái khăn rách, tôi đối
với Chu tổng, thậm chí không bằng một bộ quần áo, đời này, Chu tổng ngài
không diễn được vai tình thánh, cho nên đừng uổng phí thời gian với tôi,
tôi có thể kiên quyết tỏ thái độ, đời này, đời sau, tôi đều không muốn dây
dưa gì đến ngài."
Mặt Chu Tự Hàn xanh mét, Sở Dĩnh đã đi vào thay quần áo đi ra, đi
thẳng phía cửa chính, Chu Tự Hàn tức nổ phổi, âm trầm mở miệng: "Sở