Chu Tự Hàn nhíu mày nói: " Không phải cậu nói chỉ ăn bữa cơm sao,
cậu còn đắn đo gì, còn muốn mình dạy cho cậu hả?" Chu Tự Hàn rất sảng
khoái, trong lòng của Kiến Quốc có chút tê dại: "Việc đó, cậu nên nói rõ
cho anh em hiểu chứ! Người khác đắn đo đều tốt, Sở Dĩnh này không phải
là không giống nhau sao?"
Chu Tự Hàn hừ một tiếng: "Mình muốn cho cô ấy hiểu rõ ràng, không
có mình che chở sẽ có hậu quả gì, nổi nóng với mình cái gì chứ, mình bị cô
ấy sai khiến một lần là đủ rồi."
Quẳng điện thoại xuống, Kiến Quốc thiếu chút nữa không có cười phá
lên, không cần phải nói, rất rõ ràng là ở Sở Dĩnh kinh ngạc ở nơi đó rồi, chỉ
là Sở Dĩnh cũng thật có chút kiêu ngạo hơi quá, Kiến Quốc suy nghĩ, Chu
lão đại muốn mượn lí do này để kích thích tính tình của Sở Dĩnh, mặc dù
nói ra miệng, nhưng cũng không thể làm ra chuyện thật, thật ra thì lần đầu
ăn cơm, cũng không thể làm chuyện gì, lại nói, còn có mình và Trần Bân
cũng ở đấy.
Nghĩ đến chỗ này, vội vang gọi điện thoại cho lão Lưu: " Cục phó
Lưu, tôi là Kiến Quốc, chuyện ông nói kia làm được, tối mai, anh em tôi
bày bữa tiệc vây cá, ông phải đên dự!"
Bên kia cục phó Lưu nói: "Có tổ chức tiệc hay không không quan
trọng, Sở Dĩnh phải làm như thế nào?"
Kiến Quốc nói: " Cục phó Lưu giao phó chuyện này, tôi còn có thể
không hiểu sao? Gần đây cô ấy đang đóng phim điện ảnh, không dễ gì có
được giờ rảnh sáng mai, tôi đây không vội vàng gọi điện thoại cho ông sao,
ông yên tâm, cô ấy nhất định đến. . . . . ."
Để điện thoại di động xuống, Kiến Quốc không khỏi suy nghĩ, người
cục trưởng mới tới này không biết là thần thánh phương nào, nghe Lưu lão
đầu nói vẫn chưa tới 30, còn trẻ như vậy đã làm đến cấp bậc cục trưởng,