Thời điểm Sở Dĩnh ở ngoài cửa, đang suy nghĩ nên giải thích như thế
nào, nhưng vừa nhìn thấy mẹ cô, liền có cảm giác tất cả lời giải thích đều
vô dụng, Nhạc Thu Mạn cũng không có nói cái gì, chỉ lôi kéo cô vào trong
nhà ngồi xuống, bà suy nghĩ thật lâu mới hỏi: " Chu Tự Hàn đó là tổng
giám đốc của công ty con thật sao? Mẹ chưa bao giờ tán thành, hay tồn tại
thành kiến với một người, nhưng Chu Tự Hàn này, trước kia không phải là,
ừ. . . . . . Ách. . . . . ."
Nhạc Thu Mạn cân nhắc hồi lâu, cũng không tìm được lời nói thích
hợp, cuối cùng nói một câu: "Mẹ vẫn cảm thấy, người đàn ông đơn giàn
một chút mới thích hợp với Tiểu Dĩnh nhà ta, dĩ nhiên, mẹ cũng không
muốn can thiệp vào chuyện yêu đương của con, chỉ cần con biết rằng , mẹ
tin tưởng vào ánh mắt của con là được."
Sở Dĩnh nghiêng người nằm ở trong ngực mẹ, ôm lấy eo của bà: "Mẹ,
cám ơn mẹ, luôn luôn ủng hộ con vô điều kiện như vậy, mẹ yên tâm, con
hiểu rõ mình đang làm cái gì!"
"Đứa nhỏ ngốc!" Hốc mắt Nhạc Thu Mạn có chút ướt át, vuốt vuốt tóc
của con gái: "Mẹ là mẹ con ! Có câu nói, không ai hiểu con gái bằng mẹ,
mẹ biết con khổ sở, nhưng mẹ cũng hi vọng, con có thể tìm được người đàn
ông yêu con để gả cho, hạnh phúc sống qua ngày, việc này cũng rất quan
trọng."