ĐUỔI TÌNH YÊU ĐI - Trang 29

Nhạc Thu Mạn ướm ướm áo len lên người cô, Sở Dĩnh kéo qua nhìn,

mẹ cô rất khéo tay, đan áo len vừa ấm vừa đẹp, trước kia áo lông của cô
phần lớn là mẹ cô tự may, lúc mặc ra ngoài luôn thu hút ánh mắt hâm mộ
của bạn học, chỉ là màu này có phải nổi quá rồi không, đỏ chót như vậy.

Mẹ cô vẫn thích mua quần áo màu đỏ sẫm cho cô, nhưng có lẽ mẹ cô

quên, bây giờ cô không còn là tiểu cô nương mười lăm mười sáu nữa: “Mẹ,
áo len này đỏ quá?” Nhạc Thu Mạn trợn mắt nhìn con gái: “Đỏ cái gì, tiểu
cô nương thì phải mặc đồ đỏ.” Tiểu cô nương? Sở Dĩnh cười chua chát:
“Mẹ, con đã 28 tuổi rồi, cự ly cách tiểu cô nương đã rất xa, đã là gái già
rồi.” “Nói lăng nhăng gì đó?” Nhạc Thu Mạn đánh cô một cái: :Ở trong mắt
mẹ, con vĩnh viễn là tiểu cô nương, Tiểu Dĩnh nhà ta là công chúa xinh đẹp
nhất.”

Những lời này không chỉ ba mẹ nói, sau đó Lăng Chu cũng thường

nói: “Dĩnh nhi của ta là tiểu công chúa xinh đẹp nhất, cả đời đều là cục
cưng bảo bối của ta.” Lăng Chu người này trong ngoài bất nhất, mặt ngoài
nhìn qua, nho nhã thanh cao, nhưng nói câu nào là ý nhị câu ấy, thường Sở
Dĩnh bị anh vuốt ve cánh tay ghê tởm kêu lên buồn nôn, sau đó Lăng Chu
sẽ nhào tới hôn cô, triền miên kịch liệt…

Khi có cô thật sự nghĩ rằng mình sẽ cùng chung sống với người bạn

kia, Sở Dĩnh bỏ khăn tắm ra, theo thói quen sờ xuống cổ chân, mới phát
hiện, cái lắc chân cô luôn đeo sáu năm qua rơi mất rồi, chính cô cũng
không biết biij rơi ở đâu, Sở Dĩnh cũng không đi tìm, cô cảm thấy, đây
chính là nhắc nhở cô, duyên phận giữa cô và Lăng Chu đã đứt, không thể
tìm lại được nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.