dù sao cũng là người Trung Quốc, thù giết cha không đội trời chung, chỉ
biết nếu hiện tại hai người chưa chia tay, chuyện này xảy ra, cũng không
thể không chia tay, tình yêu cũng không phải vạn năng, chiến thắng tất cả
mọi việc, chỉ tồn tại trong sách, cùng thực tế không có một xu quan hệ.
Nhưng Trương Phàn cảm thấy, Lăng Chu nên đối mặt, nếu chuyện này
đã xảy ra, trốn tránh cũng không phải biện pháp giải quyết, bị Trương Phàn
đoạt chai rượu, Lăng Chu lại đi lấy một chai khác ở trên bàn, lại bị Trương
Phàn đoạt đi, ném qua một bên, níu lấy cổ áo của anh (LC) quơ quơ: "Lăng
Chu cậu tỉnh táo một chút cho tôi, cậu có phải đàn ông hay không, giống
như nói phải có trách nhiệm, chuyện cha cậu còn chưa có kết luận cuối
cùng, nói không chừng liền là hiểu lầm."
Lăng Chu chợt cười, cười hơi châm chọc: "Trương Phàn, lời này ngay
cả chính cậu cũng không tin đi! Có phải cậu cũng cảm thấy mình thật đáng
buồn hay không, năm đó thời điểm Dĩnh Nhi khó khăn như vậy, mình lại đi
ra nước ngoài, mà tất cả việc này đều là kiệt tác của cha mình, mẹ nó mình
còn luôn hận Dĩnh Nhi nhiều năm như vậy, Chu Tự Hàn đó nói không sai,
mình còn có mặt mũi gì mà đi tìm cô ấy, mình đi đối mặt với cô ấy như thế
nào, mình luôn miệng nói tình yêu, chính mình cũng cảm thấy không còn
mặt mũi nào, thậm chí không có cách nào đem việc của cha mình nói thẳng
thắn với Dĩnh Nhi, mình còn đê tiện hi vọng chuyện này vĩnh viễn ẩn giấu
đi, mình như vậy, cậu cảm thấy xứng làm một người đàn ông à?"
Trương Phàn thở dài: "Lăng Chu, trừ Sở Dĩnh, cậu còn có dì mà, tim
dì không tốt, lúc này đang ở trong bệnh viện. . . . . ." Cuối cùng Lăng Chu
bị Trương Phàn túm đi bệnh viện.
Lăng Chu còn chưa có đẩy cửa phòng bệnh ra, chỉ nghe thấy tiếng của
mẹ anh: "Đã qua đã nhiều năm như vậy, bây giờ còn lật nợ cũ cái gì, để cho
ông cụ nói chuyện với nhà họ Chu bên kia, chuyện này còn có thể không
qua sao, không phải cũng có người của ông cụ ở ủy ban kỷ luật bên kia
hả?"