ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC - Trang 167

Ông Nguyễn ăn ở tốt với mọi người, và mọi người cũng tốt
với ông. Khi nào ông không đọc sách, ông nói chuyện thân
mật với những người bạn trong phòng và nghiên cứu những
đặc tính của họ. Hai người bị bắt làm ông chú ý hơn cả:
một em bé học nghề 13 tuổi đã đã giết một em bé học
nghề khác cùng tuổi nó, vì em này sau khi đánh bạc thua
đã ăn cắp của nó một đồng bạc; và một tướng già bị bắt vì
bị bạn tố giác. Người này độ 60 tuổi, hòa nhã, mưu trí và
gan góc, giỏi chữ Trung Quốc, làm được thơ. Y tự cho mình
là một anh hùng và cho ông Nguyễn cũng là một anh hùng.

"Tôi là một con sư tử rơi xuống hố. Anh cũng là một con
rồng mắc cạn", y vừa nói vừa thở dài. Nhưng y rất lạc quan,
nói tiếp thêm: "sư tử một ngày kia sẽ trở về làm chúa sơn
lâm, còn rồng một ngày kia sẽ bay lên trời và làm chúa tể
gió mây".

Già Lý làm chúa một dãy núi. Có gia đình và một đội quân
nhỏ, chặn khách qua đường và và bắt nộp tiền mãi lộ. Y
thực hiện rất chặt chẽ nguyên tắc của tướng cướp rừng:
Lần thứ nhất, khách qua đường bị bắt viết thư về cho gia
đình đem tiền đến chuộc. Tiền đến nơi thì người được tha.
Nếu tiền đến chậm, gia đình họ sẽ nhận được bức thư thứ 2
viết với máu của người bị bắt, rồi một bức thư thứ 3 với
một ngón tay, rồi bức thư thứ tư với một cái tai của người bị
bắt. Nếu bức thư cuối cùng này không có kết quả "giao kèo
bị xé" nghĩa là người bị bắt bị xử tử. Có một lần người đem
thư trả lời là một cô gái trẻ tên là Bành Hương.

Bành Hương can đảm nói với già Lý: "Thưa đại vương, tiền
chúng tôi không có, vì chúng tôi nghèo. Nhưng tôi đây, đại
vương bán tôi đi hoặc dùng tôi làm nô lệ hoặc tỳ thiếp. Hay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.