ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC - Trang 258

Khi chưa bước đến chân hang, từ đằng xa tôi đã thấy anh
Đức Thanh và một ông già trông cao mà lại gầy, mặc bộ
quần áo chàm, trông không khác gì người địa phương…
Đồng chí già chính là Bác, nhưng lúc đó chúng tôi không
biết mà chỉ đoán : “Đây chắc là thượng cấp rồi”

Tôi thấy trong lòng bồi hồi cảm động. Một phần vì sắp được
hiểu biết nhiều điều mới mẻ, nhưng phần chính là sắp được
gặp các đồng chí lãnh đạo cấp trên mà lâu nay mình chưa
từng biết. Tôi lại nhớ đến câu nói của anh Đức Thanh :
“Thượng cấp này quan trọng lắm”. Thế là từ lúc đó tôi cứ
nhìn mãi Bác. Tôi tự hỏi : “Không biết đồng chí già này là ai
? Tên là gì ? Người ở đâu ? Là thượng cấp nhưng thượng
cấp thế nào ?”. Cho đến lúc gặp, thấy Bác lên tiếng : “Chào
các đồng chí”, tôi lúng túng quá không biết nói năng thế
nào, sợ nói sai các đồng chí lại cười mình, hoặc cho mình
khuyết điểm. Mãi sau tôi mới khẽ cất tiếng thưa : “Chào
ông ké ạ !”.

- Thôi cứ gọi đồng chí là được rồi.

Bác đến bắt tay từng người. Khi đến trước mặt tôi, nhìn
thấy cái đầu trọc lốc. Bác vừa cười vừa động viên :

- Cái đầu trọc đẹp quá !

Thấy Bác giản dị, thân mật, lúc này tôi đã mạnh dạn hẳn
lên. Tôi báo cáo với Bác là chúng tôi vừa ở nhà tù ra cả.
Chúng tôi lại lấy cả sổ tù ra đưa Bác xem. Sổ tù có ảnh, có
điểm chỉ, có chữ ký của bọn mật thám và nhận thực của
tên tri phủ sau mỗi lần lên trình diện nó. Bác cầm xem rất
kỹ, rồi bảo chúng tôi ngồi xuống. Bác hỏi thăm tình hình
sức khỏe, tình hình gia đình và công tác của từng người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.