ĐƯỜNG DẦN TẠI DỊ GIỚI - Trang 113

Đường Dần đạm nhiên nói ra: “Ngày mai có vũ.”

Chính như Đường Dần theo như lời, rạng sáng ngày hôm sau, mọi người

mới vừa nhích người không lâu sau, bầu trời dễ bắt đầu xuống dưới nhận
mông mông mưa phùn.

Loại này mưa phùn so với trận mưa muốn đáng ghét hơn, hi hi lạp lạp

liên tục, không biết muốn xuống dưới tới khi nào, bầu trời mây đen rậm
rạp, dường như một tảng đá lớn đặt ở lòng của người ta trên đầu, làm cho
cảm giác không nói ra được áp lực.

Khi tiếp cận buổi trưa thì, lộ trình càng ngày càng lầy lội, mọi người tiến

lên tốc độ cũng theo đó chậm lại. Trong mưa tiến lên, tức tiêu hao khí lực
tốc độ lại chậm, có thể nói là cố sức không được cám ơn, nhưng mọi người
không dám dừng lại nghỉ, người đang ở hiểm cảnh, nhiều đình lại một giây
là hơn chia ra nguy hiểm.

Vũ có lớn dần xu thế, mà mọi người cũng đều đi lại bỏ đói vừa mệt.

Nghe bên người Khâu Chân thở hổn hển liên tục, Đường Dần quay đầu

hỏi: “Mệt mỏi?”

Làm sao có thể không phiền lụy? Nhìn mặt không hồng, không thở mạnh

Đường Dần, Khâu Chân quả thực hoài nghi hắn không phải người mà là
một quái vật, đủ đi vội cho tới trưa, trên mặt hắn nhưng ngay cả giờ mệt
mỏi ý tứ cũng không có. Hắn khổ luyện thán một tiếng, nói ra: “Đường đại
ca, không chỉ có là ta, các huynh đệ cũng đều luy thảm!”

Đường Dần quay đầu lại nhìn một cái, cũng không phải sao, bọn lính gác

cổng một các vô tình, cúi đầu, máy móc tính bước chân.

Ở Đường Dần trên thế giới, không ai sẽ đi quan tâm hắn, hắn lại không

biết chủ động đi quan tâm người khác, nếu như không phải là Khâu Chân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.