bản thân lại giống như yếu đuối, cô thay anh che mưa chắn gió.
Xe của Lạc Táp đậu ở bên kia đường, chạy trước đến xe, cô buông tay
Tưởng Mộ Tranh ra mở cốp xe lấy nước, lại tìm khăn sạch trong hộp đồ,
đem nước đổ vào khăn vắt hết nước rồi đưa khăn cho anh: "dùng cái này
lau đi."
Bao tay màu trắng đã bị máu nhiễm đỏ một ít, Tưởng Mộ Tranh dùng
khăn ướt thay thế, anh vươn tay khác để cho Lạc Táp đổ nước vào trong tay
anh, rồi dùng nước lạnh vỗ lên trán.
Ổn định lại một lát, máu mũi đã không chảy ra nữa.
Lạc Táp dùng sức nắm chặt chai nước khoáng, chai nước đã bị cô nắm
cho biến dạng, cô hối hận không thôi vừa rồi xuống tay quá nặng.
Nói với anh: "tôi đưa anh đi bệnh viện."
Tưởng Mộ Tranh lau mặt, đem máu trên tay xử lí một chút, cười cười
nhìn về phía cô: " thật sự đem anh thành người giấy rồi sao? chút vết
thương này tính là gì đâu, em mau đi về đi."
So với những cực khổ anh từng chịu trước kia một đấm này chẳng tính
là cái gì cả, không đáng để nhắc tới.
Lạc Táp đang còn muốn nói thêm gì đó, anh đã quay đầu rời đi, đưa
lưng về phía cô vẫy vẫy tay.
Tưởng Mộ Tranh đi sang đường đối diện, thỉnh thoảng lại quay đầu lại
nhìn xem bên kia đường, xác nhận là cô đã lên xe đi về, anh mới bước
nhanh về phía xe của mình.
Dọc theo đường đi, điện thoại rung lên không ngừng.