DƯỠNG NỮ THÀNH PHI - Trang 157

ở bên ngoài vương phhur.

Thấy Mạn Duẫn vẫn là không chịu động thân, Tịch Mân Sầm mặt lạnh,

bất đắc dĩ lắc đầu. Bàn tay chụp tới, đem bé con từ trong chăn kéo ra. Đứa
trẻ nhắm hai mắt như cũ, mặc cho Tịch Mân Sầm định đoạt.

Bất đắc dĩ, đường đường là một vương gia không thể làm gì khác hơn là

tự mình đi mặc quần áo cho một đứa trẻ. Vì nàng rửa mặt, cột tóc. Tịch
Mân Sầm nhìn đứa trẻ khí sắc hồng nhuộm lên không ít, trên đầu vai trúng
tên cũng khép lại không còn thấy vết sẹo.

Xong xuôi tất cả, Tịch Mân Sầm ôm đứa bé đi ra khỏi tiểu lâu. Bị giày

vò một hồi, Mạn Duẫn áp vào lồng ngực Tịch Mân Sầm, buồn ngủ lại một
lần nữa đánh tới.

Sau đó cho đến khi rời đi Hoàng Đô, Mạn Duẫn cũng không có ấn

tượng. Chỉ nhớ rõ bên tai tiếng ríu ra ríu rít, tựa hồ có rất nhiều dân chúng
đưa tiễn.

Một giấc ngủ này, Mạn Duẫn ngủ thẳng tới hoàng hôn mới tỉnh.

Lần này đi xa, không có người ngồi kiệu, tất cả thành viên đi sứ đều

cưỡi ngựa mà đi. Mạn Duẫn bị Tịch Mân Sầm vững vàng cố định ở giữa đôi
tay, mới vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy mặt trời đỏ chậm rãi hạ xuống. Những
tia nắng đỏ ửng của buổi chiều tà, ấm áp và tốt đẹp.

Toàn bộ hành trình cưỡi ngựa đến Nam Trụ quốc chỉ cần hơn nửa tháng.

Tám ngày sau, đội ngũ tiến ào trong biên gới Nam Trụ.

Ngày thứ mười, đội ngũ đã đến được thành trì đầu tiên trong biên giới

Nam Trụ quốc – Dương thành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.