DƯỠNG NỮ THÀNH PHI - Trang 407

Văn thần lợi hại nhất chính là cái miệng, mở mồm há miệng thì lời cứ

tuôn ra như suối. Nhìn đám người cứ hết khép rồi mở cái miệng la lối ỏm
tỏi, Mạn Duẫn càng lúc càng cảm thấy phiền chán muốn chết, liền đứng
phắt lên từ trong vòng tay của Phụ Vương, “Kẻ trọng thương người hoàng
tộc phải bị tội gì? Mạn Duẫn thỉnh các vị đại thần trả lời.” Đôi mắt trong
suốt nhưng đầy kiên định nhìn thẳng sang phía đối diện.

Ai trong số các vị đại thần cũng bị một tiểu hài tử đột nhiên nhảy ra hỏi

câu này làm cho kinh ngạc sửng sốt, một vị trong đó trả lời không cần nghĩ
ngợi: “Hại đến hoàng tộc, dĩ nhiên là tử tội.”

Các quốc gia đều đặt quyền lợi của hoàng tộc lên cao nhất, luật pháp về

vấn đề này thì nước nào cũng như nhau.

“Vậy Phụ Vương làm cho Tống Hâm chết đuối thì có gì sai? Ngày đó

Phụ Vương và bản Quận chúa đều có mặt trên thuyền, Tống Hâm sai
thuyền phu va chạm mạnh vào du thuyền, rất nhiều người qua đường có thể
làm chứng.” Đối mặt với ánh mắt như sói như hổ của các vị đại thần, Mạn
Duẫn không có chút hoảng hốt nào, ngược lại nàng lại lộ ra một khí thế
mạnh mẽ của nữ nhân hoàng gia, khiến chúng đại thần chấn động sững sờ
không biết phải trả lời thế nào.

Rốt cuộc Tống Thái sư vẫn là kẻ phản ứng nhanh nhất, “Tiểu Quận

chúa, chỉ nói miệng thì không thể chứng minh. Ngươi và Cửu vương gia có
bị thương ở đâu sao? Mà con ta lại đánh mất tính mạng!” Tống Thái sư đập
bàn, thức ăn bày trên bàn cũng nảy lưng tưng, một ít thức ăn lỏng bắn tung
tóe xuống đất.

Lửa chiến tranh lập tức bốc cao.

Mạn Duẫn cười lạnh, Tống Thái sư này thật sự là chưa thấy quan tài

chưa đổ lệ mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.