DƯỠNG THÚ THÀNH PHI - Trang 167

Tư thế ngủ mỗi tối của Tịch Tích Chi đều giống nhau là tứ chi duỗi

thẳng. Cho nên đám cung nữ thái giám kia nhìn thấy cũng không nhịn được
nhỏ giọng cười thầm. Ngay cả núi băng ngàn năm An Hoằng Hàn cũng có
lúc khóe miệng nhếch lên bật cười.

Tịch Tích Chi không có để ý ánh mắt bọn họ, cái mũi nhỏ hít một hơi

dọc theo chăn bông. Một mùi thuốc nồng nặc bay quanh lỗ mũi làm nó
không nhịn được hắt xì. Bởi vì mỗi ngày con chồn nhỏ đều được bôi thuốc
đến hôm sau mới được tắm sạch. Vì vậy khi nó chui vào ổ nhỏ đi ngủ,
không tránh khỏi mang mùi vị thuốc mỡ trên người lau lên chăn bông.

Nghĩ như thế, Tịch Tích Chi nghiêng đầu nhỏ, ánh mắt nhìn long sàng.

An Hoằng Hàn ôm nó cả ngày, không biết có dính phải mùi thuốc mỡ này
không?

Nhất định dính vào, nhất định do mình ngửi mùi này một thời gian dài

nên không biết được.

Cố nén mùi thuốc gay mũi, Tịch Tích Chi trằn trọc trở mình ngủ một

giấc, sáng sớm ngày hôm sau, Tịch Tích Chi hé đôi mắt nhỏ, nhảy khỏi
chăn ấm, chạy đến ngồi trước cái bát nhỏ đặt bên cạnh. Cái bát đó đựng
nước để mỗi khi khát nước nó có thể tự đến uống.

Mơ màng thè lưỡi liếm hai cái, chép chép miệng. . . . . . Tại sao lại là vị

cay xè?

Con chồn nhỏ tức khắc mở to mắt, ngửi ngửi ‘ nước ’ trong bát, mùi

rượu nồng nặc!

Thấy hai lần trước không có uống bao nhiêu giọt rượu nàng đã say đến

bất tỉnh nhân sự. Lần này Tịch Tích Chi không dám uống nhiều, chỉ liếm
một ngụm để giải khát. May nhờ phẩm chất của nó luôn rất tốt, sau khi
uống rượu say chỉ ngủ, không hề say khướt đi khắp nơi. Nếu không đã mất
hết thể diện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.