Lời nàng nói không có nửa phần giả dối. Trên thế giới này nàng vốn
không có ai có thể dựa vào. Mà An Hoằng Hàn chính là chỗ dựa vững chắc
nhất của nàng, còn là áo cơm cha mẹ của nàng.
Vẻ mặt đám nữ nhân này lại trở lại nguyên trạng, "Tịch cô nương, cơm
có thể ăn bậy nhưng không thể nói loạn. May hôm nay muội không gọi tục
danh của bệ hạ trước mặt người khác đấy. Nếu bị người khác nghe thấy vậy
thì tội này là vô cùng lớn. Mọi người đều là nữ nhân cho nên phải chăm sóc
lẫn nhau. Muội nói xem có phải hay không?"
Các nàng ỷ vào số tuổi mình lớn hơn Tịch Tích Chi, cảm thấy dù một
tiểu cô nương có khả năng thế nào cũng không nặng bao nhiêu cho nên
cũng không để Tịch Tích Chi vào mắt. Mà cho dù có vài nữ nhân đầu óc
thông minh một chút, dù sự thật không phải thé cũng không mở miệng giải
thích.
Đương nhiên Tịch Tích Chi sẽ không cứng đối cứng với các nàng.
Huống hồ chỉ cần đối phương không ra tay với nàng thì tuyệt đối nàng sẽ
không trêu chọc đối phương trước. Đây là vấn đề nguyên tắc.
"Các vị nương nương nói đúng. Đương nhiên chúng ta phải giúp đỡ lẫn
nhau." Mâu quang Tịch Tích Chi chợt lóe. Nàng không muốn dây dưa với
các nàng nhiều, che bụng giả vờ đau, "Muội... Hình như muội ăn phải đồ
thiu. Muội phải đi nhà vệ sinh. Các vị nương nương, muội đi trước đây,
nhanh trở về hành cung đi."
Không đợi các nàng nói gì nàng liền chạy về phía trước.
Một đám nữ nhân phía sau không nhịn được mà chế nhạo, "Nhìn dáng
vẻ kia của nàng đi. Thật không biết có điểm nào mà hấp dẫn ánh mắt của bệ
hạ nữa. Chắc là tại gặm đùi gà không có quy củ nên bây giờ mới tiêu chảy."
Rất nhiều phi tần vừa bàn bạc vừa từ từ trở về hành cung.