Giữa câu"phù ngưỡng" bo bo,
Kỉnh thờ trên dưới, miễn cho xong mình.
400.- Xin đừng hổ với thần linh,
Cùng người đừng thẹn, uổng sanh trong đời.
Xin đừng khi dối lẽ trời,
Cũng đừng trốn lánh việc đời thời xong.
*
* *
Dương Từ nghe nói hổ lòng,
Khen rằng: Lão trượng thật lòng hiền xưa.
Ta đà lánh cõi mây mưa,
Cớ trêu tấc dạ, lại ưa mùi thiền.
Thiên thai dốc kiếm chùa tiên,
Chưa thông đường sá, dám phiền chi ta.
405.- Tiều rằng: Có chỉ nam xa,
Đây đi xuống bến Châu giang,
Ngang qua sông ấy, lên đàng Thiên thai.
*
* *
Dương Từ vội vã trở hài,
Từ biệt non đoài, nương gậy thiền đi.
Nghĩ ra nhiều thói dị kỳ mà kinh.
Những người ngay thẳng đều vinh,
Thân tuy đã mất mà danh hãy còn.
410.- Bảng vàng, thẻ bạc, chữ son,
Bao nhiêu vinh hiển, là con nhà hiền.