ẾCH - Trang 305

4

Vương Can bảo một thằng bé đem chiếc đĩa DVD bộ phim tư

liệu “Kỳ nhân Đông Bắc Cao Mật” đến tận nhà đưa cho tôi. Thằng
bé này mặc chiếc quần ngắn để lộ một đôi chân khẳng khiu, chân
lại mang một đôi giày da cao cổ trông có vẻ quá nặng và quá to so với
đôi chân của nó. Mái tóc của nó có màu vàng của sợi đay, lông mày và
lông mi gần như là màu trắng, mắt màu xanh lơ, thoạt nhìn cũng
nhận ra ngay đó là một đứa trẻ lai. “Tiểu sư tử” lục lọi tìm kẹo đưa cho
nó nhưng thằng bé lại kẹp tay sau lưng, nói bằng một chất giọng
rất nặng đặc sệt phương ngôn Đông Bắc Cao Mật: “Ông ấy nói, ít
nhất cô chú phải đưa cho cháu mười đồng”.

Chúng tôi đưa cho nó hai mươi đồng. Nó cúi gập người chào

chúng tôi, huýt sáo vui vẻ và bỏ đi. Chúng tôi rướn người qua khung
cửa sổ để theo dõi thằng bé, thấy nó chẳng khác nào những nhân
vật trong phim hoạt hình, sải những bước chân rất dài đi về phía
khu vực giải trí giành cho thiếu niên nhi đồng đối diện với khu
chung cư của chúng tôi. Ở đó có nhiều trò vui.

Mấy ngày sau, khi chúng tôi đang tản bộ bên bờ sông thì lại gặp

thằng bé ấy. Bên cạnh nó lúc này là một người đàn bà da trắng to
cao đẩy một chiếc xe nôi, trên xe là một đứa bé gái, chắc có lẽ là em
gái của thằng bé. Phía sau người đàn bà da trắng ấy là một gã đàn
ông trung niên trông rất khỏe mạnh và khá đẹp trai. Anh ta đang gọi
điện thoại di động. Tôi nghe ra anh ta nói tiếng phổ thông vùng
Chiết Giang, sau lưng anh ta là một con chó lông vàng to béo. Tôi
nhận ra anh ta là một giáo sư ở một trường đại học danh tiếng tại
Bắc Kinh, vẫn thường xuất hiện trên truyền hình trong những
tiết mục giao lưu giữa những người nổi tiếng với khán giả. Cũng như
mọi lần, “Tiểu sư tử” lại giụi gương mặt mình vào chiếc xe và hôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.