ẾCH - Trang 317

mảnh nhỏ. Xé được miếng vải nào, chúng nhoàm nhoàm nuốt
chững, bị nghẹn nên lăn lộn dưới đất giơ cái bụng trắng hếu lên
trời!

Cô tôi nói, khi chạy đến bên bờ sông và bắt đầu đặt chân lên

đến cây cầu đá nhỏ sáng nhờ nhờ dưới trăng thì chiếc quần trên
người cô không còn lấy một mảnh vải, nói cách khác là nửa dưới của
cô hoàn toàn trần truồng. Đúng lúc đó, cô gặp Hách Đại Thủ.

“Lúc ấy, tôi còn kể gì đến chuyện xấu hổ nữa. Nói thực lòng là

lúc ấy tôi không hề ý thức được rằng mình đang trần truồng.
Tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc áo tơi, đội nón lá rộng vành
ngồi giữa cầu, trong tay có một vật gì đó có đôi mắt lấp lóa dưới
trăng - sau đó tôi mới biết là ông ấy cầm một cục đất sét - nặn
“búp bê trăng” đương nhiên là phải làm dưới ánh trăng. Lúc ấy, về
cơ bản mà nói là tôi không nhận ra người ấy là ai. Nhưng cho dù ông
ta là ai, chỉ cần là con người đã là ân nhân cứu mạng của tôi rồi...”.
Cô tôi nói, cô đã nhảy bổ vào lòng người ấy, cố gắng chui vào
trong áo tơi của ông ta và cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ trên ngực.
Nhưng từ phía sau lưng ông ta, một làn hơi lạnh phả tới, lạnh chẳng
khác nào độ lạnh khiến người ta phải rùng mình ác cảm trên bụng
của những con ếch”. Cô nói, cô chỉ kịp kêu lên một câu ngắn: “Ông
anh! Cứu mạng!” rồi hôn mê bất tỉnh.

Chúng tôi cũng cảm thấy lạnh gáy qua những lời kể dài dằng dặc

của cô. Lúc này trên màn hình lại xuất hiện gương mặt của Hách Đại
Thủ, vẫn là một khuôn mặt bất động, chỉ có đôi tay là có biểu hiện
của sự sống khi miết vào những cục đất sét và dưới đôi bàn tay
ấy, mấy gương mặt trẻ con được đặc tả một cách sinh động xuất
hiện trong ống kính... Rồi trên màn hình lại xuất hiện chiếc cầu
đá nhỏ và choán lấy khung hình là gương mặt của cô tôi, cái miệng
của cô tôi. Cô tôi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.