ẾCH - Trang 386

ăn mặc nhắc đến kiểu quần áo này nhưng lúc này, đầu óc tôi lú
lẫn nên không thể nhớ được tên tiếng Trung của nó là gì. Thực ra mà
nói thì tôi có một tính xấu là không thể (có thể nói là không thèm)
nhớ tên các loại hàng hóa danh tiếng và tự xem đó là một cách thức
thể hiện sự phản đối của mình, chuyện này cũng giống như tôi phản
đối chuyện coi trọng bánh mì mà coi thường bánh bao, cũng giống
như tôi phản đối chuyện người ta coi trọng pho-mát mà khinh rẻ
nước tương vậy. Sau khi xuống xe, người đàn ông không hề đánh
cũng không hề chửi tôi, chỉ vội vàng ra lệnh cho người bảo vệ bệnh
viện: Khiêng ông ta sang một bên!

Sau khi ra lệnh, đột nhiên anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về

phía mặt trời như tìm thấy một sự trợ sức rồi cong người hắt xì hơi
liên tục mấy cái. Mọi chuyện cũ ngay lập tức được khôi phục trong ý
thức mù mờ của tôi. Một lần nữa, nhờ vào tiếng hắt xì hơi rất đặc
biệt ấy mà tôi nhận ra anh ta: Tiêu Hạ Thần, Tiêu Hạ Xuân! Là
người bọn học thuở nhỏ của tôi, đã từng là quan lớn và lúc này là đại
phú ông! Nghe đâu là sau khi bị thất sủng trên đường quan chức,
Tiêu Hạ Thần lại gặp vận may, lợi dụng lúc chính sách nhà nước bắt
đầu cải cách mở cửa, cũng lợi dụng những người mà hắn ta đã từng
“đào tạo”, “bồi dưỡng” trong khi đang là quan lớn để xuất kích trên
khắp các lĩnh vực và từ đó, tiền bạc từ bốn phương tám hướng chảy
về túi hắn ta như suối, trở thành hạng “mười tỉ” của đất nước này.
Tôi có đọc một bài viết về Tiêu Hạ Thần và trong bài viết ấy,
hắn ta có nhắc lại chuyện ăn than đá thuở thiếu thời. Thực ra, tôi
nhớ rất rõ là Tiêu Hạ Thần không hề ăn than đá, hắn chỉ đứng
nhìn chúng tôi ăn và săm soi một mảnh than đá trong tay - Thưa tiên
sinh, ngài nghĩ xem, trong hoàn cảnh bi thảm đến như vậy mà tôi lại
đủ tỉnh táo để biện luận và bình phẩm chuyện này, đúng là hết
thuốc chữa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.