EM CHỈ KHÔNG MUỐN GẶP GỠ NGƯỜI KHÁC - Trang 27

Năm đó cô cãi nhau kịch liệt với bố mẹ, nhất định phải đi ra nước ngoài.

Tiếng Anh kém muốn chết, lúc còn đi học, nghe mọi người dùng tiếng Anh
nói chuyện lưu loát, cô mới cảm thấy bản thân được bảo về tốt quá. Trong
xã hội cạnh tranh bây giờ, cô giống như một con sâu mọt bình thường, cô
nhớ rõ khi thầy giáo bắt cô đứng lên trả lời, mặt cô đỏ bừng, không hiểu
thầy nói cái gì. Lúc đó cô mới hiểu được, cô thật sự không có một chút gì
để kiêu ngạo. Rời khỏi căn nhà ấm áp cha mẹ cho mình, cô bị con người
xuất sắc kia kích thích, cô chậm chạp hiểu ra, căn bản cô cũng biết tự ti.

Cô thức khuya, không ngừng trau dồi văn chương, làm cho lời nói của

mình tốt hơn. Cô do dự một lúc lâu, sau đó đến gặp người nước ngoài hỏi
vài vấn đề đơn giản. Ngay từ đầu đã ấp úng không yên nhưng sau đó đỡ
hơn nhiều, lần đầu tiên cô cố gắng học tập như vậy, cuối cùng cũng có thể
dùng tiếng Anh trò chuyện giống người khác. Lúc vượt qua bài kiểm tra, cô
không có một chút vui sướng nào, cố gắng nhiều như vậy, hiện tại cũng
giống như được hồi đáp, cho nên cô không vui sướng, nhưng đặc biệt lại
muốn khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.