EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 51

“Tôi không có ý đó.” Tôi nhìn Linh Linh, muốn giải thích nhưng lại

chạm phải bộ mặt khác lạ của chị ta. Khuôn mặt đó vừa thất vọng vừa
hoang mang. Hức!

Cái tên Chung Nguyên này lại làm càn…

Chung Nguyên bỗng hạ giọng, nói thầm với tôi: “Bút ở trong tay cô, cô

thử nói với mọi người là tôi làm bậy xem có mấy người tin cô.”

Tôi cúi đầu nhìn cây bút chỉ dài năm centimét, mặt ngơ ngác. Quan

trọng là, khi ngẩng lên, tôi phát hiện Linh Linh dường như đang nhìn chằm
chằm vào cây bút trong tay tôi, nhìn cũng biết chị ta tức giận đến mức nào.

Nhưng vì sao đến bây giờ vẫn chưa có người nào đứng ra tố cáo mẩu

giấy thăm của tôi là giả? Trong sáu người, phải có một người bốc trúng mẩu
giấy được đánh dấu chứ? Tại sao không có ai cầm mẩu giấy đó ra để phản
bác lại tôi. Không phải họ đều muốn dùng chung trại với Chung Nguyên
sao?

Tôi hơi mơ hồ, ngơ ngác hỏi: “Các cậu… Mẩu giấy của các cậu đều

trắng tinh sao? Có ai có dấu không?”

Hình như tôi nghe thấy tiếng nghiến răng của Linh Linh.

Họp xong, tôi hỏi Chung Nguyên: “Chuyện rút thăm rốt cuộc là thế

nào?”

Chung Nguyên đáp: “Cô không nhận ra sao? Trò rút thăm của Linh Linh

là giả, tất cả những mẩu giấy đều trắng, chỉ như thế cô ta mới chắc chắn
những người khác sẽ bốc phải lá thăm trắng.”

Tôi: “Còn chị ấy? Mẩu giấy của chị ấy cũng trắng.”

Chung Nguyên: “Khi sáu người kia bốc phải mẩu giấy trắng, đương

nhiên cho rằng lá thăm của Linh Linh được đánh dấu.”

Toát cả mồ hôi, cuối cùng tôi cũng hiểu. Chị Linh Linh đó thật gian xảo,

lại dùng cách này để qua mắt mọi người, uổng công tôi trung thành đi theo
chị ta, thì ra chị ta cũng làm những chuyện xấu xa thế này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.