EM LÀ CÔNG THỨC MĨ VỊ TÌNH YÊU CỦA ANH - Trang 330

thẳng đôi mắt nhút nhát của cô.

Tây Mễ bỗng chốc hoảng hồn, vội vàng khoát tay nói: “Không không

không, tôi không có ý này, anh đủ tư cách, rất đủ tư cách. Quý Đông Lâm
nói, anh 21 tuổi đã trở thành đầu bếp trưởng, không phải có câu trò giỏi hơn
thầy* sao? Tôi muốn… vượt qua anh.” Muốn xứng với anh.

(* trò giỏi hơn thầy: nguyên gốc là “Thanh xuất vu lam nhi thắng vu

lam” xuất phát từ “Khuyên học” của Tuân Tử, nghĩa là màu xanh của cỏ
lam mới hơn hẳn màu cỏ lam. Cỏ lam là loại cỏ màu lam, dùng chiết thuốc
màu xanh đậm. Ví von người đi sau được người đi trước chỉ bảo, giáo dục,
có thể vượt qua người đi trước.)

Tây Mễ nuốt nửa câu sau về.

Ứng Khúc Hòa đè vai cô lại, ý bảo cô nằm xuống nghỉ, “Muốn vượt

qua tôi? Hình như chậm mấy năm rồi. Nếu em biết tôi trước 20 tuổi, có lẽ
còn có thể thực hiện nguyện vọng này. Nghỉ sớm đi, ngủ ngon, dưa hấu
nhỏ.”

Dưa… dưa hấu nhỏ (Tiểu Tây Qua)? Tây Mễ trố mắt, như ngã vào

một lớp bông mềm mại.

Cô rụt vào chăn, chỉ ló một cái đầu ra nhìn anh, “Ngủ… ngủ ngon…

Ba ba… tôn đạo.”

Cô đầu gỗ ngoan ngoãn, khiến Ứng Khúc Hòa nhếch môi lên, không

nhịn được mà búng trán cô một cái, tiện tay tắt đèn trên đầu giường của cô.

Phòng trở nên mờ tối, đến lúc Ứng Khúc Hòa rời khỏi phòng, đóng

cửa lại, chỉ còn duy nhất một nguồn sáng là ánh trăng trong trẻo lạnh lùng
ngoài cửa sổ. Cô túm góc chăn, thở mạnh một hơi, để mình bình tĩnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.