EM TRONG TIM TÔI - Trang 157

Cố Giang không nói lời nào, thần sắc nhạt nhẽo, mắt lại mang theo sự uy
hiếp, âm trầm tàn nhẫn, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
“….” Tóc vàng thông minh, quay đầu vềphía cô gái đang đứng ở một bên,
vội nói không ngừng: “Xin lỗi, chị, là lỗi của em….”
**
Tiếp theo chính là một đoạn huyết vũ. Phân cảnh máu me này nhanh chóng
trôi qua. Bằng ca mắt thấy tình hình không ổn, trong nháy mắt không còn
thấy thân ảnh. Cố Giang xoa xoa đầu, mặt không chút thay đổi nói: “Đi
thôi” liền cất bước rời đi.
“….” Hứa Tư Ý nhìn đôi nam nữ vẫn còn trên mặt đất, mím môi, vẫn là lên
tiếng nhắc nhở: “…. Hẳn là đã không còn việc gì, hai người mau về nhà
đi.” Sau đó chầm chậm đi theo.
Theo đường tắt đi ra ngoài chính là đại lộ, đèn trở nên rực rỡ, ngựa xe như
nước. Hứa Tư Ý còn hơi chấn động, quay đầu coi chừng phía sau, lại
thoáng nhìn ở trên mu bàn tay của anh có vết xước, hẳn là do không chú ý
làm bị thương khi tiếp xúc với con dao kia.
Cô theo bản năng lục túi sách, nghĩ nghĩ có nên tiến qua phía kia giúp đỡ gì
hay không.
Đúng lúc này, người con trai đi bên cạnh thình lình cất tiếng, không chút để
ý: “Vì cái gì lại xen vào việc của người khác.”
Động tác lục túi sách dùng cho việc dã ngoại của cô chợt dừng lại, quay
đầu, giương mắt.
Cố Giang đứng ở mé ngoài đường cái, yên lặng rút ra điếu thuốc, màu trắng
của khói thuốc làm cho sườn mặt của anh có chút mơ hồ. Ánh mắt anh
xuyên qua thành phốphồn hoa, không biết dừng ở nơi nào, hạngón tay
xuống, bụi thuốc dừng ở bên chân. Anh thản nhiên nói: “Vừa rồi, vì cái gì
lại xía mũi vào.”
“….Anh nói việc em định báo nguy lúc nãy?” Hứa Tư Ý nở nụ cười có
chút cứng ngắc, “….Kì thật cũng không có nguyên nhân đặc biệt gì. Chỉ là
vội muốn giúp mà thôi.”
Cố Giang nghe vậy, nhàn nhạt nở một nụcười chế giễu: “Thật đúng là một
chút cũng không thay đổi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.