Lục Nghiêu xoay kim đồng hồ, nhiệm vụ: Tự uống một ly.
“Này là phá vận khí.” Lục Nghiêu cười mắng một câu, liền bưng chén rượu
lên uống.
Sau đó lại luân phiên vài người, Hứa Tư Ý ở bên quan sát nửa ngày, phát
hiện mọi người cơ hồ đều là “Tự uống một ly” “Nhà dưới uống một chén”
“Đối diện uống ba ly” linh tinh. Có chút an tâm.
Đến lượt cô.
Hứa Tư Ý hít sâu, ngón tay chọc kim đồng hồ, nhẹ nhàng dịch chuyển.
Ngừng, nhiệm vụ: Tự uống một ly.
“…… Hơ.” Cô âm thầm thở ra một hơi, bưng lên nước trái cây liền chuẩn
bị hướng bên miệng đưa.
Có nam sinh say khướt đem ly nước trái cây của cô lấy đi, kêu lên kháng
nghị: “Khoan đã khoan đã! Bọn anh uống đều là rượu, em gái, em uống
nước trái cây sao được hả?”
“Uống nước trái cây thì làm sao vậy? Như thế nào lại không được?” Lưu
Hi liếc mắt trừng một cái, “Đem cái ly còn lại đến.”
“Uống nước trái cây vậy không thể một ly, ba ly đi.” Nam sinh đứng dậy,
đổ một ly bia cùng ba ly nước trái cây lớn đưa tới trước mặt Hứa Tư Ý,
“Chỉ có thể châm chước lần này thôi!”
“Vậy ba ly nước trái cây đi, không có gì.” Hứa Tư Ý cười cười, duỗi tay lấy
một ly nước trái cây trong số đó, nhưng mà không đợi đầu ngón tay cô
đụng tới thân ly, ly rượu kia đã bị người cầm trước.
Hứa Tư Ý: “……”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, nghẹn họng nhìn trân trối không rõ nguyên
do, trơ mắt nhìn qua sau đó liền thấy Cố Giang uống xong rượu, đem ly pha
lê đặt trên bàn, đứng lên mặt không biểu tình mà đi ra ngoài, chốt hạ một
câu: “Đi ra cho tôi.”
Cửa phòng mở rồi đóng lại.
Mọi người ở đây nghĩ trăm lần cũng không ra câu “Đi ra cho tôi” của lão
đại là nói với tên xui xẻo nào, bọn họ lại thấy vị mà lão đại phá lệ mang tới,
cùng bộ dạng mọi người không đáp lời có vài phần mềm mụp giống như