ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 1 - Trang 283

chứng kiến bao nhiêu trò bỉ ổi diễn ra hàng ngày và chịu đựng cảnh bè phái
tranh giành hãm hại nhau, trong khi vua chúa thì hôn mê vô lực. Rút lui bỏ
mặc cho non sông đắm chìm, nhân dân đói khổ thì lại tự thẹn với lương
tâm. Hà! Thời thịnh trị “vi nhân” đã “nan”, thời buổi này “vi nhân” phải
đến “vạn nan”.

Ngô Mãnh bỗng lên tiếng:

- Cảm thấy đáng thì ta phục vụ, không đáng thì phủi tay bỏ đi. Anh

cần gì lao tâm khổ tứ như thế?

- Làm được như Ngô huynh thì còn gì thoải mái cho bằng? Nhưng cái

nợ của nam nhi thường bị trói buộc bởi “nhân tình” và “đạo lý”. Hai thứ
này quấn quít vào nhau tạo thành một sợi dây vô hình trói buộc con người,
khó mà tháo gỡ cho sạch. Chỉ còn cách thoát khỏi vòng tục lụy như thầy tôi
thì mới mong dứt bỏ được nó mà thôi.

- Mãnh tôi không biết nhiều về đạo lý mà chỉ biết đến nhân tình. Còn

có thể có tình với nhau thì lưu luyến, đã không thể thì dứt áo ra đi. Đạo lý
đôi khi bó buộc khiến con người ta khổ sở.

Đoàn Phong thở dài:

- Tôi đã một lần dứt áo ra đi, lương tâm đến giờ vẫn còn ray rứt. Nay

nếu phủi tay lần nữa thì tráng chí nam nhi đành chôn vùi nơi thảo dã mà
thôi.

Võ Trụ nói:

- Hai anh còn có cơ hội để thực hiện cái tráng chí của mình, đừng vội

chán nản. Nếu tất cả anh tài trong nước đều sớm phủi tay bỏ đi thì đất nước
này sẽ chìm ngay vào vũng sình nô lệ đấy. Riêng tôi dù chỉ giữ trong tay
một phần nhỏ xíu của xã hội nhưng cũng sẽ quyết giữ cho nó sạch sẽ, trong
lành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.