ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 1 - Trang 309

- Đúng vậy! Ông nội ta chính là Quốc vương Po Saot (Bà Tranh).

Chúng ta chỉ còn một mảnh đất nhỏ ở đây để nương thân vậy mà bọn vua
chúa các ngươi vẫn chưa thỏa mãn lại đem quân đánh giết, bắt ông nội ta
mang về Phú Xuân để người chết dần chết mòn ở đó.

- Thì ra ngươi là hậu duệ của vua Po Saot. Chúa ta sở dĩ bắt ông nội

của ngươi là vì vua Po Saot bỏ việc tiến cống của một nước chư hầu.

- Chư hầu? Ha ha... Các ngươi ỷ mạnh bắt ép người thái quá nên ông

nội ta mới phản kháng lại. Nhân dân chúng ta phải vùng lên để đòi lại lãnh
thổ của tổ tiên. Các ngươi đã từng làm như thế đối với bọn người Hán có
phải không?

Văn Hiến nghe hắn nói thì không biết đáp lại thế nào cho phải, vì đó là

sự thật. Chàng chậm rãi nói:

- Ngươi có lý của ngươi, ta không phản đối. Nhưng Chúa ta đã chẳng

để cho con cháu vua Po Saot được tiếp tục cai trị vùng đất này đó sao? Lý
do gì khiến ngươi không nhận vương tước mà lại đi làm cướp biển?

- Ta thèm vào cái hư vị do chúa các ngươi thí cho! Ta muốn đòi lại

quyền độc lập và tự trị cho dân ta. Ngươi rõ chưa?

- Ngươi đã thể hiện đúng tinh thần của một người yêu nước. Nhưng

cho dù là thế ngươi cũng không nên giết người bừa bãi. Giết người bừa bãi
không phải là cách đấu tranh chính đáng mà chỉ là sự trả thù nhỏ mọn của
những kẻ không có lương tâm, không có chính nghĩa.

Tên chúa đảng cười ngặt nghẽo:

- Lương tâm và chính nghĩa... Ha ha... Ta cần quái gì những thứ đó!

Đối với ta, trả thù cho dân tộc ta, cho ông nội ta mới là điều quan trọng. Mà
đã trả thù thì còn kể gì đến lương tâm với chính nghĩa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.