ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 110

- Ừm... tôi có ý định theo giúp chú và anh em trên thuyền vài năm nữa.
- Rồi sau đó?
- Còn chưa biết. Có thể là bỏ biển lên đất liền ngao du sơn thủy cho biết hết
cảnh đẹp quê hương cũng không chừng.
Đại Hồng thấp giọng hỏi:
- Anh thật không có tính toán gì cho tương lai sao? Tài trí như anh đâu thể
bỏ phí vào những tháng ngày phiêu lãng vô ích như vậy?
- Tang bồng hồ thỉ là mộng của nam nhi, sao Đại Hồng lại cho là bỏ phí?
- Dẫu vậy, nhưng ít nhất anh cũng phải có một nơi để dừng lại chứ?
- Chuyện dừng lại hãy còn xa, khi nào gần đến rồi mới tính.
Đại Hồng đưa đôi mắt thăm thẳm nhìn Trần Lâm:
- Nghe cha và cậu bàn với nhau là sẽ nhờ anh ở lại đây để bảo vệ gia trang
phòng giặc cướp. Cậu đã hỏi ý anh chưa?
Trần Lâm hơi giật mình đáp:
- Chưa. Họ dự định như vậy à?
- Ừ, ở lại đây anh có đủ thời gian và điều kiện để học hành thêm. Nếu
muốn tiến thân, chỉ chờ cơ hội là một bước thành danh, anh không muốn
sao?
- Tôi không có chí làm quan. Nhưng mà thôi, chúng ta vào trong đi. Mọi
người cũng về gần hết rồi, tôi phải đi cùng mấy người bạn ra bến đêm nay.
- Chừng nào anh có thời gian rảnh đây? Tôi còn chưa khao mừng anh trở về
cũng như thưởng cho anh đã đoạt được chức vô địch nữa đó.
- Chưa biết. Ít ra cũng phải dăm ba ngày nữa. Khi nào rảnh tôi vào thăm hai
người. Giờ chúng ta vào trong đi.
Đại Hồng uể oải bước theo Trần Lâm. Lê Trung đến khoác vai chàng mỉm
cười. Trần Lâm đưa mắt ra hiệu cho mấy người bạn. Họ cùng nhau đến từ
biệt Cao Đường rồi tản bộ ra bến. Lê Trung nói:
- Kim Phụng hứa lúc trở về ông ta sẽ cho lính đem một chiếc khinh thuyền
có buồm và một số cung tên tốt đến bến cho mình. Lương thực thì chúng ta
đã có sẵn.
Trần Lâm nói:
- Cảm ơn chú. Ông ta có hỏi mình dùng vào việc gì không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.