ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 165

bổn phận thông báo cho người trong nhóm mình. Làm như vậy thì anh em
ở nhóm nào bị ám sát, người trưởng nhóm phải chịu một phần trách nhiệm.
Nếu nhóm nào có nhiều người bị ám sát thì người trưởng nhóm đó chính là
kẻ tiết lộ tin tức cho giặc. Hai vị nghĩ sao?
Đại Kỳ không khỏi phục thầm Trần Lâm, ông nhìn Ngô Sỹ Kỳ khen:
- Ý kiến hay, tôi cũng đã nghĩ đến điều này. Mộ Dung huynh thấy sao?
Mộ Dung Thao nói:
- Tôi cũng đồng ý phương án này. Việc chia nhóm tiến hành thế nào?
Sỹ Kỳ đáp:
- Căn cứ theo vùng mà phân chia. Mộ Dung huynh nắm giữ vùng Mỹ Tho
cho đến Hà Tiên. Tôi lo vùng Gia Định, Bình Dương. Trần môn chủ liên
lạc vùng Trấn Biên, Bà Rịa.
Đại Kỳ gật đầu:
- Phân như vậy rất hợp lý. Tôi đồng ý.
Mộ Dung Thao nói:
- Như vậy cũng được. Có điều lần trước chúng ta đề nghị anh em trong hội
thay đổi chỗ ở mới, bây giờ biết đâu mà tìm đến?
Đại Kỳ đáp:
- Việc này tôi đã trù liệu. Vài hôm nữa tôi sẽ người cho người liên lạc với
anh em để họ đến gặp hai vị. Sau đó hai vị nên đề nghị anh em trong nhóm
của mình thay đổi chỗ ở mới lần nữa để tránh tình trạng tôi đã biết nơi ở
của anh em trong nhóm của hai vị.
Mộ Dung Thao hỏi:
- Môn chủ đã nắm danh sách tất cả các anh em sao không giữ nguyên như
thế để tiện liên lạc? Việc gì phải chia ra làm ba nhóm cho thêm rắc rối?
- Không được. Tôi chỉ là người ở đây lâu năm, thấy anh em mới sang bị
chết oan ức nên lăn mình vào giúp một tay. Trách nhiệm chính phải ở hai vị
chứ không phải tôi.
Sỹ Kỳ nói:
- Môn chủ vì anh em mà đứng ra nhận lãnh phần nguy hiểm. Danh sách
mới đang nằm trong tay môn chủ đó cũng giống như bản án tử hình vậy.
Môn chủ nên phân tán cho chúng tôi thật nhanh để tránh họa sát thân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.