ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 176

- Nhưng...
Trần Lâm rất hiểu tính nết cô gái ngang bướng này, nếu không có thái độ
dứt khoát thì chắc chắn nàng ta sẽ không chịu đi. Chàng giả bộ giận, gằn
giọng quát khẽ:
- Không nhưng nhị gì cả. Bạn không nghe lời thì tôi sẽ giận bạn suốt đời.
Theo tôi rồi chạy đi.
Dứt lời, tay trái chàng nắm lấy cánh tay Hồng Liên và phóng người tới
trước như cơn lốc. Còn thanh kiếm trên tay phải như một vầng hào quang
chụp xuống đầu tên Liêm Trinh. Đồng thời chàng vọt mình lên cao, đẩy cả
thân người của Hồng Liên lên đầu tường, miệng hét lớn, giọng đầy giận dữ:
- Chạy đi!
Bọn người Diệp Sanh Ký trông thấy sức mạnh kinh hồn của người bịt mặt
không khỏi chấn động. Nhưng sau một thoáng sững sờ, cùng lúc bốn bóng
người trong bọn chúng liền từ dưới phóng lên, bốn thanh kiếm công thẳng
vào Trần Lâm. Một tên nói:
- Chạy được à?
Trần Lâm vội uốn cong người, múa tít thanh kiếm gạt bốn đường kiếm
đang lao tới rồi mượn đà đáp xuống trở lại mặt đất. Hồng Liên nghe tiếng
hét đầy giận dữ của Trần Lâm lòng hoảng sợ vô cùng, chân vừa chạm đầu
tường, nàng đã nghe thấy nhiều tiếng vun vút của ám khí xé gió bắn tới.
Nàng liền vung kiếm gạt phăng những ám khí rồi vội vàng nhún chân
phóng đi như con dơi đêm biến mất vào bóng tối.
Trần Lâm chân vừa chạm đất đã bị bốn tên lúc nãy bao vây. Liêm Trinh lên
tiếng hỏi:
- Bọn các ngươi là ai, đang đêm lén lút vào đây làm gì?
Trần Lâm đáp, giọng tỉnh khô có vẻ châm chọc:
- Nghe nói Diệp Sanh Ký chứa nhiều châu báu nên muốn vào mượn đỡ một
ít để giúp cho người nghèo. Không ngờ các vị lại canh phòng nghiêm mật
đến thế. Các vị đã đông, lại toàn cao thủ thượng thặng của Trung thổ, ta
nghĩ chắc các vị còn có những âm mưu phản nghịch gì khác như lúc xưa
chứ không phải chỉ vì canh giữ của cải mà thôi. Đúng không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.