ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 82

Nguyễn Lữ nhìn anh bằng ánh mắt thông cảm:
- Anh cả quá vất vả vì công việc gia đình. Tiếc là em còn nhỏ, nếu không sẽ
đỡ cho anh một phần.
- Còn nhỏ thì lo học hành, như vậy khi lớn lên mới có tài năng và cơ hội để
mở mặt với đời, kết giao cùng anh hùng thiên hạ.
Nguyễn Huệ chen vào:
- Em sẽ làm được những gì anh cả nói.
Kim Hùng nói với Nguyễn Nhạc:
- Hai đứa nhỏ này cần có một minh sư tài kiêm văn võ mới không bỏ phí
căn cơ của chúng. Để rồi ông nội tìm cho một người.
Lan Nhi hỏi:
- Còn có người giỏi hơn ông nội nữa hay sao mà phải tìm?
- Chỉ trong ba người của Phong Điền Tam Hữu thôi mà ông nội đã là người
kém cỏi nhất rồi, nói đến cả thiên hạ này thì còn biết bao nhiêu kẻ tài ba
hơn nội nữa.
- Vậy trong ba người các ông, ai giỏi hơn cả?
Kim Hùng nhéo nhẹ má cô cháu gái cười nói:
- Con bé nhiều chuyện này! Trong ba người bọn ta, tam đệ Văn Hiến là
người tài kiêm văn võ, đáng mặt anh hùng. Ông nội không bằng được.
Văn Tuyết ngạc nhiên hỏi:
- Là Trương sư thúc à? Con thấy sư thúc dáng người nho nhã, cứ ngỡ người
chỉ tinh nghiệp văn thôi, nghề võ lẽ nào lại hơn cả sư phụ sao?
- Đúng vậy. Trong con người nho nhã đó chứa đựng cả một túi càn khôn.
Lữ và Huệ nếu được Văn Hiến dạy dỗ cho, tương lai sẽ rất lớn.
- Trương công hiện đang ở đâu vậy nội?
- Phú Xuân. Trước làm môn khách cho quan nội hữu Trương Văn Hạnh
nhưng chú ấy chán cảnh triều đình thối nát nên đã bỏ về nhà tiếp tục nghề
dạy học.
Tiểu Phi nói:
- Con thấy chính kiến của nhị vị sư thúc rất hợp thời, không hiểu sao nghĩa
phụ lại không nhìn thấy để nảy sinh tình trạng chia rẽ như hôm rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.